“Em không sợ à?”
Tống Nguyệt Minh cong môi cười, châm chọc nói: “Sợ, nhưng ai bảo tôi lại đụng phải một kẻ anh chứ?”
Hơi thở của Lý Vĩ Đông bởi vì nụ cười của cô như muốn nghẹn uất: “Em…”
“Nếu bây giờ anh ra khỏi nhà tôi, tôi đảm bảo sẽ không tính toán với anh chuyện này nữa, coi như chưa có gì xảy ra, vào thời khắc sống còn như thế này chắc anh cũng không muốn có thêm rắc rối đâu.”
“Em, thực sự là cháu gái ruột của Tống Vệ Lan?”
Phải nói rằng, Lý Vĩ Đông có chút động lòng, nếu như lần này có thể bình yên vô sự, sớm muộn gì cũng phải tìm được cô, trừ phi cô trốn đến cùng trời cuối đất.
Tống Nguyệt Minh híp mắt, cười nhạt nói: “Cô út đối xử với tôi cũng tốt, nếu như lúc sau không phải bà ấy nói cho tôi biết những chuyện bên trong đó, tôi cũng sẽ không biết chuyện của anh, sợ anh như thế.”
Lý Vĩ Đông còn đang ngập ngừng, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
“Nguyệt Minh?”
Là giọng của Vệ Vân Khai.
Lý Vĩ Đông lập tức cảnh giác nắm chặt khẩu súng, ai ngờ Tống Nguyệt Minh vẫn đứng yên, nhưng lại quay sang nhìn anh ta: “Còn không cất súng đi? Trừ phi anh có thể giết cả hai bọn tôi chỉ trong một phát!”
Cái này đương nhiên là không thể, Lý Vĩ Đông do dự một lúc, đem súng nhét vào sau thắt lưng, Tống Nguyệt Minh cũng để kéo lại chỗ cũ, bình tĩnh ung dung đi về phía trước, đến khoảng còn hai bước cuối cùng cô gần như nín thở, khoảnh khắc cô kéo chốt cửa ra, ánh mặt trời chợt chiếu rọi lên mặt cô.
Vệ Vân Khai ở ngoài cửa, sắc mặt tái nhợt, lúc nhìn thấy cô mới cảm thấy được trái tim đập trở lại.
Cánh cửa mở ra, đương nhiên cũng sẽ nhìn thấy được Lý Vĩ Đông đang đứng bên trong.
Tống Nguyệt Minh tránh sang một bên, quay đầu nhìn anh ta: “Anh đi đi.”
Lý Vĩ Đông nhìn Vệ Vân Khai, đây là lần đầu tiên hai người chạm mặt nhau, anh ta vẫn như cũ chắp tay sau lưng, nụ cười mang vẻ khiêu khích.
“Vân Khai, để anh ta đi đi.”
Vệ Vân Khai bước vào cửa, một tay nắm chặt cổ tay Tống Nguyệt Minh, có lẽ là chỗ Lý Vĩ Đông vừa nắm, nhìn hành động của anh, trong lòng Lý Vĩ Đông bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Nhưng anh ta vẫn bước ra khỏi cửa như không có chuyện gì xảy ra, ánh mặt trời của mùa thu rực rỡ, đặc biệt là ánh nắng buổi sớm, căn nhà hướng nam được tắm mình trong ánh nắng, thật rực rỡ sáng chói.
Lý Vĩ Đông đi ra ngoài mà không quay đầu lại, Vệ Vân Khai nhúc nhích chân và định tiến lên phía trước, Tống Nguyệt Minh giữ anh lại, khẽ lắc đầu.
“Anh ta có súng.”
Cô không muốn Lý Vĩ Đông bắn bị thương bất kỳ một người vô tội nào ở đây.
Thế nhưng, Lý Vĩ Đông chưa đi được bao xa đã đụng phải một đội cảnh sát, anh ta xoay người định bỏ chạy, đội cảnh sát lập tức đuổi theo cảnh cáo, Lý Vĩ Đông chôn chân tại chỗ.
“Lý Vĩ Đông, tổ chức cần anh về tiếp nhận điều tra. Chỉ cần anh thành thật là sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị. Anh đừng nên chống cự nữa!”
“Cẩn thận, anh ta có súng đây!”
Vệ Vân Khai đứng từ xa nhắc nhở, đứng ở trong phòng bảo vệ cho Tống Nguyệt Minh, trên đường lác đác vài người xung quanh nghe thấy động tĩnh đều run lên. Chuyện gì vậy? Sao lại có cả súng nữa?
Lý Vĩ Đông rút súng ra từ phía sau, cảnh sát lập tức đều phòng vệ sẵn sàng, bảo vệ cho Tiểu Long đang trốn phía sau, đồng thời nhắc nhở những người qua đường: “Các đồng chí, mau trốn đi!”
Những người qua đường nháo nhào ôm đầu bỏ chạy.
Thấy vậy, Lý Vĩ Đông ném khẩu súng trong tay đi, rất phối hợp nói: “Tôi sẽ hợp tác công việc điều tra của tổ chức. Tôi là cảnh sát, mang súng bên người là chuyện bình thường mà.”
Thấy anh ta hợp tác, hai viên cảnh sát tiến lên tóm lấy anh ta, một trái một phải, thậm chí còn quay lại nhìn về hướng của Tống Nguyệt Minh, một người đàn ông không chút gan dạ như thế này mà lại được ghép đôi với Tống Nguyệt Minh thật là đáng tiếc.
Cảnh sát muốn đưa Lý Vĩ Đông về phục lệnh, sáu người đưa Lý Vĩ Đông rời đi trước, bốn người còn lại ở lại cảm ơn Tiểu Long một tiếng, Vệ Vân Khai đỡ Tống Nguyệt Minh đến trước mặt họ.