“Đồng chí, chúng tôi muốn báo án.”
“Chuyện gì?”
Tống Nguyệt Minh tiến lên một bước, nghiêm túc nói: “Vừa rồi người đó xông vào tiệm chụp ảnh của tôi định cướp, còn dùng súng uy hiếp tôi cố ý giết người.”
Cảnh sát có một hệ thống quản lý chặt chẽ về việc sử dụng súng, Lý Vĩ Đông tự tiện mang súng ra ngoài là trái quy định.
Viên cảnh sát nhặt khẩu súng mà Lý Vĩ Đông vứt lúc nãy kiểm tra qua, trong súng có băng đạn nhưng không có đạn, tuy nhiên khẩu súng này chắc chắn là súng thật, còn là một khẩu súng chính quy có đánh số hiệu.
Lý Vĩ Đông đã đi rồi nên không nghe thấy lời này, Tống Nguyệt Minh cũng là cố tình không nói trước mặt anh ta, dù sao sớm muộn gì anh ta cũng sẽ biết, nhưng tốt nhất là cho dù biết cũng không thể nói lại cho nhiều người hơn.
Cảnh sát rất coi trọng chuyện này, bọn họ không phải người dưới mệnh lệnh của Lý Quốc Đống, chắc chắn sẽ không bao che gì cho Lý Vĩ Đông, lập tức trả lời: “Hai người đi với chúng tôi về đồn công an làm đơn trình báo đi.”
“Được.”
Hai người đều đồng ý, Tống Nguyệt Minh xoa xoa bụng, xác nhận cô vẫn ổn, mới bảo Vệ Vân Khai quay về khóa cửa. Lúc đến đồn công an mới nhớ ra Ngụy Xuân Linh đi tìm Hà Ninh Ninh, Hà Ninh Ninh và Tây Tây chắc không phải là cố ý để người ta mang đi đó chứ?
Đưa hai đứa bé đi, sau đó dẫn Ngụy Xuân Linh và bác gái Hồ đi, phía tây có một ngôi nhà hoang, phía đông không có ai, ở giữa lại cách rất xa, cho dù trong tiệm chụp ảnh có bất kỳ âm thanh nào, thì trong nhất thời cũng sẽ không bị người khác chú ý tới.
“Vân Khai, Ninh Ninh nó…”
Tống Nguyệt Minh mới nói một chữ, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc, là Hà Ninh Ninh và Tây Tây đang khóc nức nở chạy về, Ngụy Xuân Linh cùng bác gái Hồ ở ngay phía sau, hình như còn đang trách mắng.
Không sao là tốt rồi.
Sau khi giải thích cho họ, Vệ Vân Khai đưa Tống Nguyệt Minh đến đồn công an. Sau khi làm xong biên bản, Vệ Vân Khai ra ngoài thì gặp phải một người, cả hai nhìn nhau từ xa, trong mắt anh mang theo ý cười nhàn nhạt, nhưng không ai nói với nhau câu nào.
Từ đồn công an trở về nhà rất nhanh, Ngụy Xuân Linh đang vừa trông Hạ Ninh Ninh vừa lặt rau, vừa nhìn thấy bọn họ đã lập tức lo lắng hỏi: “Chị dâu, chị không sao chứ?”
Nguỵ Xuân Linh không biết chuyện gì đã xảy ra, cô ấy vừa đi tìm con về, hai vợ chồng đó đã đi theo cảnh sát rồi, cô ấy chỉ là một người dân bình thường, có nói chuyện với cảnh sát bao giờ đâu?
“Không sao.”
Tống Nguyệt Minh cũng không nói gì nhiều, đi vào phòng ngủ, mãi đến khi đi đến bên giường mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, Vệ Vân Khai yên lặng rót một ly nước ấm đưa cho cô.
“Là tại anh vô dụng…” Là tại anh không bảo vệ được vợ con.
Nếu như hôm nay xảy ra chuyện, anh cũng không biết mình sẽ rơi vào bước đường như thế nào nữa.
Tống Nguyệt Minh uống một hơi cạn sạch, đặt ly lên tủ đầu giường, an ủi anh nói mà không suy nghĩ: “Chuyện này không trách anh được, chúng ta cũng đã chuẩn bị trước rồi, hơn nữa cũng không biết kẻ xấu sẽ biến hoá như thế nào, bây giờ tất cả bình an là tốt rồi.”
Họ vốn đã có cách đối phó với Lý Vĩ Đông từ trước, đối với những con sói đói trốn trong bóng tối bày mưu tính kế, cách tốt nhất là giải quyết tận gốc.
Lúc trước, Vệ Vân Khai lấy máy ảnh là để chụp lại bằng chứng phạm tội của cha con Lý Vĩ Đông rồi gửi chúng cho các toà báo trong thành phố để đưa tin về các vụ bê bối trước. Vệ Vân Khai đã liên lạc với những người bạn cũ của mình để giải quyết chuyện này, mọi việc đều diễn ra rất suôn sẻ.
Bàn tay của Lý Quốc Đống và Lý Vĩ Đông cũng không mấy sạch sẽ, dựa vào lương của cả gia đình họ cũng phải nhịn ăn nhịn uống hai năm mới kiếm đủ tiền mua được chiếc xe máy mà Lý Vĩ Đông chạy hôm năm mới. Ngoài chợ đen ra thì còn chỗ nào kiếm tiền được như vậy nữa? Lý Quốc Đống làm cục trưởng trong huyện hơn mười năm, thời hỗn loạn, việc bẩn thỉu dính trên tay có đếm cũng không xuể, lại vừa hay gặp phải giai đoạn “nghiêm khắc trấn áp tội phạm hình sự”.
Trong nguyên tác, vài năm sau khi hai cha con này sụp đổ, phát hiện ra một vụ án tàn nhẫn hơn là vụ lỡ tay giết hại một phóng viên đã phát hiện ra hành vi sai trái của họ, cùng với đó số tiền có liên quan gây chấn động cả nước, hai cha con họ có ăn hai viên đạn cũng không đủ.