Huống chi lần này, còn thêm cả người nhà của người vợ đã khuất của Lý Vĩ Đông, trong cả huyện này số người chờ lật đổ hai cha con anh ta không hề ít.
Cái họ còn thiếu chỉ là thời gian để mọi chuyện xong xuôi, nhưng cũng không ngờ, Lý Vĩ Đông không hề biết gì về chuyện này.
“Mọi chuyện kết thúc rồi, sau này chúng ta sẽ ổn thôi.”
Vệ Vân Khai giấu đi nỗi bất an và sợ hãi giữa hai lông mày, cười khổ nói: “Em không cần an ủi anh đâu.”
Tống Nguyệt Minh nghe vậy nở nụ cười, giọng nhẹ nhàng: “Em cũng không phải con nít, em biết phải làm gì mà, không bị chịu thiệt đâu.”
“Nhưng mà, thật sự doạ anh sợ chết mất, may mà đứa nhỏ không sao.”
Cô dang tay muốn được ôm, Vệ Vân Khai đứng dậy ôm chặt lấy cô, chậm rãi vuốt ve mái tóc của cô an ủi, được ở bên cạnh người thân quen, Tống Nguyệt Minh mới thở phào nhẹ nhõm, dần dần cảm thấy an tâm.
Tống Nguyệt Minh được thả lỏng cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, lúc sắp ngủ còn lẩm bẩm: “Còn một người nữa, đừng bỏ qua cho bà ta.”
Mối quan hệ giữa Lưu Chiến Vĩ và Lý Quốc Đống cũng bình thường, nhưng Lưu Chiến Vĩ đã giúp Lý Quốc Đống rất nhiều chuyện, lần này cả nhà Lưu Chiến Vĩ cũng đừng mong chạy thoát, hi vọng Lý Vĩ Đông không dính dáng nhiều đến Tống Vệ Lan, cô muốn Tống Vệ Lan mất đi tất cả.
“Anh biết rồi, em ngủ đi.”
Tống Nguyệt Minh yên tâm chìm vào giấc ngủ, Vệ Vân Khai ngồi ở mép giường nhìn cô một hồi lâu mới dần dần thả lỏng, bước ra cửa đưa tay lên xem giờ, đã đến giờ ăn trưa rồi.
“Xuân Linh, em nấu cho Ninh Ninh chút gì ăn đi, Nguyệt Minh ngủ rồi, khoan hãy gọi em ấy.”
Ngụy Xuân Linh đồng ý, bế Hạ Ninh Ninh vào bếp, trong lòng cô vẫn không yên, nhưng sắc mặt Vệ Vân Khai lạnh lùng, cô cũng không dám nói gì, đợi chị dâu tỉnh rồi hẵng hỏi vậy.
Vệ Vân Khai đi vào phòng khách, bên ngoài cũng không mấy lộn xộn, cũng không khác bình thường bao nhiêu, cũng không biết cảm giác của Tống Nguyệt Minh khi đối mặt với Lý Vĩ Đông lúc anh ta cầm súng là như thế nào, anh đứng ở phòng khách một lúc, mở cánh cửa chính phía bên ngoài ra.
Cánh cửa chợt bị mở ra mà không hề báo trước, Tần Lâm đang ngồi ở bậc cửa, dựa lưng vào cánh cửa, không chút đề phòng lập tức ngã về phía sau, Vệ Vân Khai còn không chút lưu tình lùi lại, Tần Lâm cứ vậy mà té phịch xuống.
“Hic, tôi nói—”
Đối mặt với người ngoài, Vệ Vân Khai đã khôi phục dáng vẻ ung dung điềm tĩnh, nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Làm sao cậu tìm được đến đây?”
Tần Lâm chống tay từ dưới đất đứng lên, cười he he nói: “Lần trước tôi nhìn thấy tờ bản thảo của đơn vị cậu trong túi xách của cậu, tìm ra được cũng không dễ dàng gì, nhưng cậu thật sự ở trong cái huyện nhỏ này sao, thật không thể tin được.”
“Tôi với cậu đã giải quyết xong hết rồi, cậu tìm tôi làm gì nữa?”
“Giải quyết xong đó là cậu nói, tôi còn nói sẽ giúp cậu phát tài mà. Mạng của ông đây chỉ đáng giá một thỏi vàng nhỏ thôi sao?”
Vệ Vân Khai hít sâu một hơi: “Tôi không có hứng thú với việc kiếm tiền mà cậu nói, ở nhà tôi còn có chuyện, không rảnh nói nhiều với.”
Tần Lâm thầm nghĩ tên này thật sự đáng ghét quá đi mất, nhưng hắn là người biết đền ơn đáp nghĩa, rộng lượng không so đo với thái độ lạnh nhạt của Vệ Vân Khai, hết sức tự nhiên mà bước vào trong tiệm, nhìn thoáng qua chợt thấy những bức ảnh của cửa tiệm, còn có ảnh của vợ chồng họ, bỗng chợt nhớ đến lời Tống Nguyệt Minh nói trên tàu, chẳng phải hắn suýt chút nữa là bị giết người diệt khẩu, không ai nhặt xác sao?
“Tôi không ngại đường xá xa xôi tìm đến đây, cũng phải cho tôi ăn một bữa cơm chứ đúng không?”
Vệ Vân Khai chỉ về hướng nhà hàng quốc doanh: “Cứ đem phiếu lương thực sang đấy ăn. Vợ tôi không được khỏe, không có nấu cơm cho cậu ăn được.”
Tần Lâm bĩu môi, qua cánh cửa đang mở rộng có thể dễ dàng nhìn thấy Hà Ninh Ninh đang đi trong sân, cũng không thèm trả lời Vệ Vân Khai, tự hỏi: “Kia là con gái cậu à, trông xinh xắn ghê, con bé thích cái gì, tôi phải biếu gì để được xem mắt đây?”
Vừa nói còn vừa vẫy tay với Hà Ninh Ninh, Hà Ninh Ninh vừa được dạy một bài học, nào dám nói chuyện với người lạ, quay đầu đi vào bếp bám lấy Nguỵ Xuân Linh.
“Rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì?”
“Giúp cậu phát tài cùng tôi.”