Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 336 - Chương 336.

Chương 336. - Chương 336. -

Vệ Vân Khai đột nhiên đứng dậy, làm ra tư thế tiễn khách: “Tôi cứu cậu một mạng, cậu cùng đừng lấy oán báo ơn làm tốn thời gian của tôi nữa.”

Tần Lâm lần đầu tiên bị người khác coi thường như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, hắn thật lòng muốn báo ơn, nhưng mà người ta lại không có chút gì là cảm kích, thật là...

“Tôi vẫn chưa thấy vợ cậu nhỉ?”

Vệ Vân Khai nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt không thân thiện mấy.

Tần Lâm giật mình, lùi về phía sau vài bước, vẫn không quên huyên thuyên: “Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng có đánh người, bây giờ tôi đi không phải được rồi sao?”

Hắn thực sự muốn gặp Tống Nguyệt Minh, cũng không biết cô ấy lại nói cái gì, hắn cứ đề phòng, tránh tai họa trước vậy.

Tần Lâm bị đuổi đi thì không cam tâm, bày rõ vẻ mặt tôi sẽ lại đến, Vệ Vân Khai tạm thời không để ý đến hắn, đóng hai cánh cửa phòng khách lại rồi đẩy xe đạp ra, anh phải xin lãnh đạo ở trạm máy nông nghiệp nghỉ phép một ngày.

Hà Ninh Ninh gọi một tiếng cậu ơi, như thể tò mò anh ra ngoài làm gì, Nguỵ Xuân Linh giữ con bé lại, bảo nó ngoan ngoãn ăn cơm.

Vệ Vân Khai lái xe đến trạm máy nông nghiệp nói một tiếng liền quay về, trên đường gặp phải đứa nhóc đã báo tin cho anh, Tiểu Long nhe răng cười toe toét, vui vẻ vì đã trả được thù.

“Buổi chiều em đi xem nhà Lý Quốc Đống có chuyện gì không, đừng để người ta chú ý đến em.”

Tiểu Long đồng ý, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh, nhóc không nhịn được hỏi một câu: “Anh Khai, họ sẽ không được thả ra nữa đâu đúng không?”

“Không, anh sẽ không để cho bọn họ có cơ hội ra ngoài đâu.”

Tiểu Long gãi gãi gáy cười, trông dáng vẻ thật thà chất phác, không có một chút nào giống như người sẽ làm ra những việc quá giới hạn. Mối hận thù của nó với Lý Quốc Đống là vào vài năm trước lúc mới bắt đầu có ký ức, Lý Vĩ Đông cho người đến nhà nó làm loạn, lăng mạ xúc phạm chị gái nó, chọc giận người mẹ đang bệnh của nó tức chết. Bao năm nay nó luôn chờ đợi cơ hội trả thù, tính tình nó thật thà nhưng đầu óc lanh lợi, lại gặp phải Vệ Vân Khai như làn gió xuân lướt qua cuộc đời nó, cũng coi như hoàn thành được tâm nguyện.

Vệ Vân Khai quen biết Tiểu Long chỉ là nhờ một lần đứa nhóc này chỉ đường cho anh, nó lại là cháu trai duy nhất của ông lão đã cho anh thuê mảnh sân ở ngoại ô để bán cá vào cuối năm ngoái, bây giờ Tiểu Long theo anh học một chút kỹ thuật, sau này cũng tiện tìm việc làm, hai người chênh nhau gần mười tuổi, nhưng quan hệ rất tốt.

“Ăn gì chưa?”

Tiểu Long gật đầu: “Anh Khai, em tự nấu cơm được, anh không cần lo đâu, em đi trước đây.”

Tạm biệt cậu bé, Vệ Vân Khai trở về nhà, Tống Nguyệt Minh vẫn còn đang ngủ, anh ngồi ở bàn đọc sách trong gian phòng phía đông viết gì đó, chiều nay Tiểu Long đến thì đưa cho nó.

Tống Nguyệt Minh tỉnh dậy vì đói, buổi trưa cô chưa ăn gì, lại mơ thấy một giấc mơ hỗn độn, tỉnh dậy sờ lên bụng mình, tay chân bủn rủn đến mức ngồi dậy cũng khó khăn, cứ vậy mà tự động kêu lên:

“Vân Khai?”

“Ơi?”

“Em đói quá.”

Vệ Vân Khai đẩy cửa phòng ngủ ra, thấy cô tinh thần phấn chấn, không còn giống như lúc trưa tinh thần không ổn định nữa, anh bất giác nở nụ cười, bước tới kéo cô dậy: “Muốn ăn gì, bây giờ anh làm cho em ăn.”

“Ăn gì cũng được!”

“Được, xuống giường trước đã.”

Tống Nguyệt Minh gặm một chiếc bánh bao còn nóng hổi, ​​​​đợi Vệ Vân Khai nấu mì cho cô, một món mì trứng đơn giản, cô ăn hết một bát mới cảm thấy được sống lại lần nữa.

Ngụy Xuân Linh nhìn thấy vừa buồn cười vừa ngưỡng mộ, lúc cô và Hà Bằng Trình mới kết hôn cũng thân thiết hoà hợp như vậy, sau này cảm thấy như vậy nhìn không thích hợp lắm, nên lấy cớ kéo theo Hà Ninh Ninh ra ngoài chơi.

“Khoan hãy nói cho Xuân Linh biết chuyện gì, em sợ em ấy không thoải mái.” Mặt khác là sợ ngượng ngùng, cô để người ta ở lại vì có mục đích, có thể sẽ khiến cô ấy cảm thấy không phải thật lòng muốn cho cô ấy ở đây.

Vệ Vân Khai gật đầu: “Hai ngày này em cứ nghỉ ngơi đi, còn không thì…”

“Sao thế?”

Bình Luận (0)
Comment