Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 337 - Chương 337.

Chương 337. - Chương 337. -

“Ý anh là còn không thì về nhà xem thử, nói với mẹ chúng ta, nhưng vẫn nên đợi đã.” Chưa có thông tin xác thực nào về tội danh của hai cha con Lý Quốc Đống, anh không yên tâm để Tống Nguyệt Minh ra ngoài.

Tống Nguyệt Minh gật đầu: “Vậy đợi anh cùng về chung với em.”

Ăn cơm xong, tiệm chụp ảnh cũng không mở cửa làm việc, Tống Nguyệt Minh còn đang cân nhắc về vấn đề an toàn, bình thường phòng chụp ảnh có hai cửa, cửa ngoài mở, cửa trong đóng, cho nên không cần phải lo lắng người ngoài nhìn thấy tình hình trong sân.

Khi chụp ảnh vì sợ ánh sáng không thích hợp nên cửa của gian bên trong cũng đóng lại, nếu cô trông tiệm một mình, chụp ảnh cho khách ở gian bên trong, thì sẽ không biết gian bên ngoài có ai vào hay không, nếu như có ai đó cũng giống như Lý Vĩ Đông đi vào trốn sau cánh cửa, không để ý thì thực sự không thấy được người đó.

Nhưng chỉ còn khoảng thời gian này nữa thôi, vừa đúng lúc đang là mùa đông, có thể treo một tấm màn chắn gió ở cửa ngoài, tiện thể treo thêm chuông vào hai góc màn. Khi có người đến vén màn ra là có thể nghe thấy âm thanh, sang xuân năm sau cô sẽ không phải trông tiệm một mình nữa, đến lúc đó lại làm thêm hai tấm màn cửa nữa, đi ra đi vào đều có tiếng động.

Cô nói ý tưởng này cho Vệ Vân Khai, anh ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Anh không muốn em mở tiệm nữa à?”

Vệ Vân Khai không dám gật đầu, nhưng anh thực sự có ý đó, “Anh chỉ sợ em mệt quá, không thể tự lo cho mình.”

Tống Nguyệt Minh nhún vai, việc trong cửa hàng một người cũng có thể làm xuể, cô không muốn thuê thêm ai, những người chuyên nghiệp người ta coi thường mức lương cô đưa ra, nhưng cao hơn thì cô lại không muốn trả.

“Chỉ một khoảng thời gian này thôi, năm sau em sẽ không làm nữa, đến lúc đó em sẽ chuyên tâm dưỡng thai. Em nghĩ an ninh nơi này sẽ ngày càng tốt hơn thôi, vẫn đang không ngừng được cải tiến mà.”

“......Được.” Vẫn cần phải để những chuyện kia kết thúc càng sớm càng tốt.

Nhà họ Lý

Thôi Liên Phương, vợ của Lý Quốc Đống đang đứng ngồi không yên ở nhà, đôi bàn tay sống trong nhung lụa không một vết chai sần nắm chặt vào nhau, trong đầu bà không ngừng suy đoán, Lý Quốc Đống đã hai ngày không về nhà, không phải là đi làm chuyện bậy bạ với con yêu tinh kia rồi chứ?

Đến tối Lý Vĩ Đông vẫn chưa về, Phùng Tịnh cũng đến hỏi bà.

“Tôi làm sao biết được, chồng cô mà cô không xem chừng thì trách gì?”

Phùng Tịnh là con dâu mới, nhưng cô ấy cũng biết mẹ chồng là mẹ kế của Lý Vĩ Đông, vì thế bình thường đều mang vẻ khinh thường, bây giờ bị bà ta phàn nàn ngược lại nên trong lòng không phục, cũng không chịu thua: “Thế bà không phải cũng không biết cha đi đâu sao?”

Thôi Liên Phương tức giận, Lý Vĩ Đông không nể mặt bà ta thì thôi, còn Phùng Tịnh dựa vào cái gì?

Cô không khách khí nhìn bà bằng ánh mắt sắc lẹm: “Đừng có ở đây làm tôi chướng mắt.”

Phùng Tịnh xinh đẹp, nhưng cũng không có được sự yêu thích của Lý Vĩ Đông, Thôi Liên Phương giận lên thì không còn suy nghĩ được gì.

“Cô, cô, tôi đợi Vĩ Đông về rồi nói tiếp!”

Thôi Liên Phương cười lạnh trong lòng, từ ngày vợ cả của Lý Vĩ Đông qua đời, ngày nào anh ta cũng hồn vía lên mây, người ta nói Lý Vĩ Đông si tình nhớ nhung người vợ đã khuất, nhưng bà biết, Lý Vĩ Đông chỉ là cắn rứt lương tâm, tỉnh dậy trong cơn ác mộng đều hét lên, Tiểu Vũ, Tiểu Vũ…

Có điều, Thôi Liên Phương nhớ lại lúc chiều tối ra ngoài mua rau, đi ra đi vào gặp phải vài người hàng xóm, sắc mặt trông rất kỳ lạ, cũng không biết có chuyện gì.

Đến ngày thứ ba, Lý Quốc Đống vẫn chưa về nhà, Thôi Liên Phương định sáng hôm sau sẽ đến đơn vị tìm ông ta. Sắp xếp xong xuôi chuẩn bị ra ngoài thì nghe thấy có người kêu cửa, Thôi Liên Phương không mấy kiên nhẫn ra mở cửa, tưởng là người nào không biết chọn thời gian mà đến thăm lúc này, tức giận mở cửa ra, khi nhìn thấy người đến bên ngoài đột nhiên yên lặng.

Là bộ đồng phục cảnh sát quen thuộc.

“Mấy người làm gì vậy?” Thôi Liên Phương không quen biết những người này.

Bình Luận (0)
Comment