Năm lần bảy lượt như vậy, lãnh đạo hoàn toàn không chịu nổi, bắt Tống Vệ Lan về nhà viết bản kiểm điểm, đồng thời điều tra xem bà ta có gây ra hành vi sai trái nào trong nhà xưởng hay không.
Huyện nhỏ liên tiếp xuất hiện trên các tờ báo, cùng với sự kinh ngạc về thủ đoạn của hai cha con, mọi người cũng không nhịn được lên tiếng chửi mắng!
Tống Nguyệt Minh đọc được tờ báo thì thở phào nhẹ nhõm, có lẽ qua vài ngày nữa sẽ có tin tức về vụ xử bắn của hai cha con họ.
Tiệm chụp ảnh vẫn mở cửa như thường lệ, có điều khi cô gái mắt to chụp ảnh ở đây ngày hôm đó đến lấy ảnh thì có chút không tự nhiên.
Tống Nguyệt Minh nhìn cô chăm chăm cười mà như không cười, nói: “Tôi nghe nói người yêu của cô thực sự đang trong quân đội, cô nói xem nếu như tôi viết thư cho lãnh đạo của anh ta, hoặc là đến đơn vị của cô khiếu nại, thì thẩm tra lý lịch kết hôn của cô với anh ta có được chấp nhận không nhỉ?”
Cô gái kia đang cố giữ bình tĩnh bỗng giật mình, mím môi im lặng hồi lâu, cầm chặt tấm ảnh trên tay định chuồn đi bất cứ lúc nào.
“Tôi, tôi, đồng chí, tôi xin lỗi. Tôi thực sự không cố ý. Hôm đó là có người bảo tôi đến chụp ảnh, còn cho tôi tiền chụp ảnh, nên tôi mới làm thế.” Cô gái chụp ảnh xong cũng cảm thấy kỳ lạ nên trốn sang một bên không đi, lặng lẽ theo dõi động tĩnh trong tiệm chụp ảnh, lúc sau nhìn thấy Lý Vĩ Đông bước ra khỏi tiệm chụp ảnh, nhưng không ai biết anh ta đi vào lúc nào, mà cô còn chưa đến lấy ảnh, Lý Vĩ Đông đã xảy ra chuyện rồi.
“Tôi cũng sợ lắm, tôi và anh ấy là họ hàng xa.” Nhà cô dính líu đến nhà họ Lý là đã nguy hiểm rồi, nếu Tống Nguyệt Minh còn đâm đơn kiện, hôn nhân của cô chắc chắn sẽ không thành, thậm chí đến công việc cũng có thể mất.
“Tôi xin cô, xin cô đừng kiện!” Cô ta lập tức khuỵu đầu gối quỳ xuống.
Tống Nguyệt Minh nghiêng người, nhíu mày chán ghét: “Biến đi, đừng làm bẩn chỗ của tôi!”
“Làm ơn, tha cho tôi được không?”
“Nếu như cô không ra ngoài, bây giờ tôi lập tức đi tìm lãnh đạo của cô.”
Cô gái vội vàng đứng dậy, lúc xoay người ra khỏi cửa có chút do dự, nhưng cũng rời đi mà không quay đầu lại, một thời gian sau cô ta vì chuyển công tác nên cũng rời khỏi huyện, hiếm khi quay trở về.
……
Buổi chiều Vệ Vân Khai trở về, Tống Nguyệt Minh đã kể lại chuyện này, thực ra cô hoàn toàn không biết đơn vị làm việc của cô gái kia, cho dù muốn báo cảnh sát, thì cũng phải gọi Lý Vĩ Đông cung cấp bằng chứng, nhưng cô không muốn dính dáng gì đến Lý Vĩ Đông nữa, chỉ mong anh ta mau chết đi.
“Nhà cô ta là họ hàng xa của nhà họ Lý, nhưng tiếp xúc công việc không nhiều, có lẽ cha cô ta cũng sẽ bị cách chức.”
Tống Nguyệt Minh gật đầu, ăn cơm xong vẫn còn sớm, hai người ra ngoài đi dạo, cô sợ trong thai kỳ vận động không đủ, thể lực không theo kịp, sau khi đầy ba tháng, sáng chiều nào cũng ra ngoài đi dạo.
“Ngày mai chúng ta về nhà đi? Cũng lâu lắm rồi chưa về.” Anh đang nói đến nhà Tống.
“Được.”
Bây giờ trong nhà chỉ còn hai người họ, sắp đến ngày giỗ của Hà Bằng Trình, Nguỵ Xuân Linh đưa Hà Ninh Ninh trở về đốt giấy tiền vàng bạc rồi, họ muốn về nhà cũng không lo sẽ bỏ mặc hai mẹ con họ.
Đi dạo một vòng quanh cửa hàng bách hóa và trạm xe buýt, lúc gần đến nhà Tống Nguyệt Minh bỗng nhớ tới Tần Lâm ngày nào cũng lang thang khắp huyện.
“Tại sao anh ta cứ nhất quyết đòi làm ăn với anh vậy?”
Vệ Vân Khai cũng chịu thua, anh chưa từng thấy người nào dễ làm quen như vậy, đặc biệt là Tần Lâm còn cứ bám lấy Tống Nguyệt Minh không chịu đi, mượn cớ nói cho cô biết những tin mới bên ngoài rồi cứ ở lại mãi, hắn ở ngay trong nhà khách của huyện, không có vẻ gì là vội vàng muốn làm ăn cả.
“Chắc là cậu ta muốn trốn ai đó, trốn ở đây khó tìm lắm.”
Tống Nguyệt Minh nghĩ cũng có lý, lai lịch của Tần Lâm không rõ ràng, trước khi biết rõ mọi chuyện, cô không muốn Vệ Vân Khai quá thân thiết với hắn.
Về đến nhà, cả hai người đều nóng hừng hực, Tống Nguyệt Minh ngồi xuống nghỉ ngơi, đợi Vệ Vân Khai đem nước cho cô ngâm chân, khi nói chuyện phiếm lại tính đến những dự định tương lai, cuộc sống ở đây chắc chắn không phải kế hoạch lâu dài.