Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 340 - Chương 340.

Chương 340. - Chương 340. -

“Anh nói xem bây giờ càng ngày càng nhiều người lên thành phố sống, sau này nhà ở chắc chắn sẽ ngày càng đắt đỏ, chúng ta có nên mua trước hay không?”

Lúc trước nhắc đến việc mua nhà ở thành phố, Vệ Vân Khai luôn không chắc chắn lắm, Tống Nguyệt Minh biết là do anh không chắc trong thời gian ngắn có thể thăng tiến để lên thành phố sống được không. Anh ấy biết cách linh hoạt, nhưng sự kiên quyết với công việc của anh có lẽ là từ ông cụ Vệ, phục vụ nhân dân trên cơ sở đảm bảo cuộc sống của chính mình. Cũng không biết trong nguyên tác, từ lúc nào anh mới có bước ngoặt thay đổi suy nghĩ, từ bỏ việc đi buôn.

Nhưng lần này, Vệ Vân Khai gật đầu: “Mua trước cũng được.”

“Ơ, thật sao?”

“Đương nhiên, điều kiện ở thành phố tốt hơn.” Ở thành phố tương đối an toàn và tiên tiến hơn, Vệ Vân Khai nghĩ, không cần phải cố chấp như vậy, lên kế hoạch sớm chút cũng tốt.

Tống Nguyệt Minh cười: “Vậy nhân lúc tuyết chưa rơi, chúng ta dành chút thời gian lên thành phố xem thử nhé?”

“Được, để anh viết thư cho người ta trước giúp xem thử có căn nhà nào thích hợp không.”

Đến Tiểu Tống Trang, họ xuống xe buýt còn phải đi tới nhà họ Tống, bọn họ sẽ đi ngang qua cửa nhà Dương Mẫn. Bấy giờ Vương Quế Chi đã kết hôn, nhà ở đối diện với Dương Mẫn, hai người họ đi ngang qua trước hai nhà này, hiện giờ nhà nông ít canh tác nên phần lớn mọi người ngồi trước cửa phơi nắng tán dóc.

Tống Nguyệt Minh và Vệ Vân Khai đi qua trước mặt những người này, khó tránh khỏi sẽ bị hỏi một câu: “Về nhà mẹ đẻ à?”

“Vâng ạ.”

Hôm nay không gặp Vương Quế Chi nhưng Tống Nguyệt Minh lại cảm thấy ánh mắt Tống Thư Lễ nhìn bọn họ rất kỳ quái, không có ý tốt cười trên nỗi đau của người khác.

Nhưng sau khi bị Vệ Vân Khai phát hiện, lạnh lùng liếc về một cái thì Tống Thư Lễ lập tức sợ hãi thu hồi ánh mắt lại, hừ, bị vợ cắm sừng cũng không biết, kỹ thuật viên Vệ này này cũng không phải là người khôn khéo.

Những người tán dóc đang bàn tán về việc phân chia sản lượng đến các hộ gia đình, vụ mùa bội thu của thôn Tiểu Cương được lên báo, cả nước đều lấy đó làm gương học theo, mỗi nhà mỗi hộ ở Tiểu Tống Trang đều mong sớm được chia vài mẫu ruộng, chỉ cần chăm chỉ một chút cũng sẽ không lo không có lương thực ăn.

Khi đến nhà họ Tống thấy họ cũng đang thảo luận chuyện này, Tống Vệ Quốc là đại đội trưởng đội một, còn Tống Vệ Dân lại là thôn trưởng, hai người vì chuyện này mà sốt ruột nóng nảy ngoài miệng đều đã nổi lên mấy vết mụn rộp.

Hoàng Chi Tử vẫn còn đang nghĩ: “Hộ khẩu của con ở đâu, nếu ở trong thôn thì cũng có thể chia đất cho con, tùy tiện gieo trồng đủ loại thì cũng có chút lương thực.”

Tống Nguyệt Minh chậm rãi bóc quýt ăn, hết sức nghi ngờ liếc nhìn bà một cái: “Mẹ, mẹ nhìn con giống người thích hợp đi làm ruộng không? Hơn nữa, chờ đứa nhỏ sinh ra hai mẹ con chúng ta làm gì có thời gian đi trồng trọt nữa?”

“Vậy thì chia cho bố chồng con ít lương thực cũng được, khi chia đất thì chia phần lô đất ở bên cạnh sông Đông Đại, đến lúc đó tưới tiêu thoải mái, nếu như lúc chia đất hai đứa nhỏ này được sinh ra thì bọn chúng cũng sẽ có phần!”

Hoàng Chi Tử không ngừng suy nghĩ về điều này.

“Chuyện đó nói sau đi, đến lúc đó hộ khẩu của mấy đứa nhỏ ở đâu còn chưa chắc.”

“Được!”

Có hai thỏi vàng kia thế nào cũng mua đủ một căn nhà.

Nói gì thì nói, bây giờ vẫn là nên đi ngủ sớm, hi vọng ngày mai thời tiết tốt, có thể thuận lợi đi Tiểu Tống Trang. Bởi vì trời lạnh, hai người không đạp xe mà chọn ngồi xe buýt, vừa hay trên xe vẫn còn chỗ để ngồi.

Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào khiến toàn thân ấm áp, sau khi ngồi xuống, Vệ Vân Khai đưa cho Tống Nguyệt Minh một viên kẹo.

Sau khi mang thai, Tống Nguyệt Minh rất hạn chế ăn kẹo, thỉnh thoảng mới ăn một viên, nhưng ngồi trên xe rảnh rỗi nên cô cũng bóc ra ăn, lúc lấy viên kẹo từ tay anh, bỗng nhớ lại cảnh anh cho cô kẹo lúc mới ngồi xe đến huyện theo lời mai mối.

“Lúc đó em nghĩ gì về anh?”

“Lúc đó anh ít nói thật.”

“Còn bây giờ?”

Tống Nguyệt Minh cong cong môi: “Cũng không khác mấy.”

Đây là trên xe, hai người cũng tự giác hạ nhỏ tông giọng xuống để nói chuyện. Đi được nửa đường, Vệ Vân Khai đột nhiên nhớ ra hôm mình vội đạp xe về nhà, trên đường gặp một người, hình như là chị em gì đó của Tống Nguyệt Minh ở Tiểu Tống Trang, nhưng quan hệ hai người dường như không được tốt lắm, cô gái kia đã hét lên gì đó, nhưng anh không nghe rõ.

“Nguyệt Minh, em…”

“Sao vậy?”

Bình Luận (0)
Comment