Lúc này Vệ Vân Khai vốn muốn hỏi cô, nhưng thấy Tống Nguyệt Minh vô cùng hào hứng nhìn ra ngoài cửa sổ, thì lại nuốt mấy lời sắp nói ra vào bụng, bây giờ tốt nhất là không nên quấy rầy tâm trạng tốt của cô, lập tức thay đổi lời muốn nói:
“Ngồi xe có khó chịu không?”
Tống Nguyệt Minh cảm thấy kỳ lạ, lắc đầu: “Ổn mà.”
Đây đâu phải là lần đầu tiên của cô ngồi xe sau khi mang thai đâu chứ.
Tống Nguyệt Minh thật sự không có ý định chia mấy mẫu ruộng, bố mẹ chồng đã lớn tuổi tới đó ruộng đất chưa chắc đã có người trồng trọt, đến lúc ấy dứt khoát dời hộ khẩu cho rõ ràng.
“Đúng rồi, đứa nhỏ này là trai hay gái, con đã đi kiểm tra chưa?”
Đi siêu âm là có thể biết trai hay gái, Hoàng Chi Tử vừa buồn vừa vui, chỉ e là nếu sinh con gái Vệ Vân Khai sẽ có ý kiến.
Tống Nguyệt Minh làm sao có thể giấu diếm được nữa, bản thân cô không quan tâm nên cũng không thể để Hoàng Chi Tử sốt ruột lo lắng: “Bác sĩ nói là con trai, nhưng cũng không chắc chắn.”
Chỉ một câu này thôi đã khiến Hoàng Chi Tử mừng rỡ vỗ đùi, hai đứa con trai tốt quá rồi! Sau này có sinh nữa hay không cũng không quan trọng, cũng không phải lo lắng con gái mình bởi vì sinh một trai một gái mà chịu uất ức, huống hồ một lúc sinh được hai thằng con trai khi nói ra cũng hãnh diện lắm!
“Được rồi, vậy thì tốt! Nếu thật sự muốn sinh hai đứa con trai thì con phải nghỉ ngơi hai năm rồi mới sinh nữa.”
Tống Nguyệt Minh khó chịu với sự cuồng nhiệt trong mắt Hoàng Chi Tử, chỉ có thể im lặng tránh đi, thay vào đó lại hỏi: “Gần đây Tống Vệ Lan có về không?”
Nói đến chuyện này, Hoàng Chi Tử nhìn xung quanh chắc chắn rằng mẹ chồng không có ở bên gần đó mới thấp giọng nói: “Dượng nhỏ của con xảy ra chuyện, có khi còn phải ngồi tù, cô nhỏ của con sợ người ta thấy nên ban ngày không dám trở về, tối hôm trước có về một lần muốn mượn tiền của bố con.”
Lưu Chiến Vỹ sắp bị kết án, Tống Vệ Lan đang trong giai đoạn tạm thời đình chỉ công tác, không rõ bà ta có thể đến xưởng bánh quy làm việc hay không. Bố mẹ chồng nhà họ Lưu không phải dạng dễ chọc vào, chỗ duy nhất mà Tống Vệ Lan có thể dựa vào là nhà mẹ đẻ của bà ta, dù gì cũng là em gái ruột nên Tống Vệ Quốc cho bà ta hai mươi tệ, còn về phần Tống Vệ Dân có cho bà ta tiền hay không thì không biết.
“Vì hai mươi tệ này, mẹ với bố con lại cãi nhau một trận, bà nội của con không vui nên lén khóc một hồi bị mẹ biết , nếu lát nữa mà bà nội của con nói chuyện của dì út thì con cứ giả vờ coi như không nghe thấy.”
“Mẹ, mẹ đừng giận bà nội, Tống Vệ Lan là Tống Vệ Lan, đầu óc bà nội rất sáng suốt.”
Hoàng Chi Tử đáp lại một câu xem như đồng ý, trước kia mẹ chồng đối xử với bà cũng không tệ, bà có qua có lại cũng đối xử tốt với bà cụ Tống, nhưng đơn giản là không muốn thấy Tống Vệ Lan sống tốt.
Lần này, Tống Nguyệt Minh đem đồ ăn về cho bà cụ Tống, còn có một bộ đồ cho người gia nhưng không cho tiền, cô tin tưởng bố mẹ mình sẽ không đối xử tệ với bà cụ Tống, nhưng cũng không muốn cho tiền rồi lại để bà cụ lặng lẽ tiếp tế Tống Vệ Lan.
Đến buổi trưa phải chuẩn bị nấu cơm, Tống Kiến Cương đến nhà bố vợ giúp bổ củi, cả nhà Tống Kiến Bình đi qua nhà mẹ đẻ Vương Quyên, Tống Kiến Quân đi gặp bằng hữu trước kia, trong nhà không còn nhiều người nhưng cơm trưa không thể bỏ qua, Tống Nguyệt Minh giúp Hoàng Chi Tử làm cơm ở phòng bếp nhưng làm được giữa chừng thì phát hiện gia vị chính trong nhà (hoa hồi) đã hết.
Tống Nguyệt Minh quay đầu kêu: “Vân Khai, anh đi ra chợ hợp tác xã mua chút nguyên liệu đi.”
Tống Vệ Quốc nghe vậy đứng lên muốn đi, nhưng bị Vệ Vân Khai ngăn lại để anh ra chợ hợp tác xã mua.
“Con sai bảo người ta thuận miệng quá nhỉ?”
“Mẹ, mẹ cũng chê cười con?”
“Cái này mà gọi là chê cười con hả ?”
Tống Nguyệt Minh làm mặt quỷ rồi không nói gì nữa, cô nếm thử một chút thức ăn sắp chín rồi gật đầu hài lòng, Tống Vệ Quốc cũng vào nhà bếp, nhìn dáng vẻ của con gái vẫn ngây thơ như trước không khỏi bật cười thành tiếng.