Vệ Vân Khai từ nhà họ Tống đi dọc theo con đường lúc tới đây, chợ hợp tác xã nằm ở một nơi dễ thấy nhất trên đường, anh đưa tiền nhanh chóng lấy được thứ đồ muốn mua, lại bảo người bán hàng lấy thêm cho anh hai gói bánh quy để lại cho hai đứa cháu trai ăn.
Xách đồ đi ra khỏi chợ anh đụng phải một người phụ nữ, nhìn thấy anh cô ta lộ ra tia vui vẻ.
“Anh là chồng của Nguyệt Minh đúng không?”
Vương Quế Chi ăn nói rất nhã nhặn, cảm giác còn giống người thành phố hơn cả Tống Nguyệt Minh, cô ta vô cùng chờ mong đợi Vệ Vân Khai đáp lời.
Vệ Vân Khai chưa rõ việc gì, vẫn gật đầu: “Là tôi, có việc gì sao?”
“Tôi, mấy ngày trước vừa vào thành phố, hôm hai mươi sáu ấy, tôi có gặp anh ở ven đường nhưng gọi anh mà anh không trả lời, tôi lúc đó muốn nói với anh một chuyện…”
Vương Quế Chi cố ngăn mấy lời của mình, ngày đó cô ta vất vả cầu xin Tống Thư Lễ một lần nữa cùng cô vào thành phố một chuyến nữa, xem trong thành phố có loại vải nào đẹp, chuẩn bị may một chiếc áo choàng mùa đông khoác bên ngoài áo bông đang mặc, đúng lúc đi cùng với máy kéo vào thành phố làm việc, khi xe xuống đi ngang qua tiệm chụp ảnh của Tống Nguyệt Minh vừa hay thấy Tống Nguyệt Minh đang lôi lôi kéo kéo một người đàn ông, hai người đóng cửa tiệm chụp ảnh lại không biết làm chuyện tốt gì trong đó!
Vương Quế Chi đã sớm muốn tìm cơ hội nói những chuyện gièm pha trước kia của Tống Nguyệt Minh cho Vệ Vân Khai, cô ta không muốn Tống Bách Hằng cùng Tống Nguyệt Minh ở cùng một chỗ, khi nhìn thấy cảnh thân mật đó cô ta lập tức thay đổi suy nghĩ, muốn nói cho người khác biết chuyện Tống Nguyệt Minh ngoại tình!
Cô ta nghe người ta nói trạm máy móc nông nghiệp của huyện ở đâu, ngay lập tức không muốn bỏ qua cơ hội này, cô ta vào thành phố rất khó khăn, ở Tiểu Tống Trang gặp Vệ Vân Khai cũng không nhiều, hơn nữa Tống Nguyệt Minh mỗi lần đều có mặt ở đây, căn bản không tiện cho cô ta nói chuyện, trực tiếp đến trạm máy nông nghiệp nhất định là được!
Bọn họ theo chỉ dẫn của những người tốt bụng đi về phía trạm máy móc nông nghiệp, vừa lúc gặp Vệ Vân Khai chạy xe đạp đi tới đây, trên người áo quần sạch sẽ, cái áo khoác đang mặc còn là áo mua, so với Tống Bách Hằng cũng không kém cạnh gì, Tống Nguyệt Minh sao lại may mắn vậy chứ?
Cô và Tống Thư Lễ đứng ở một bên gọi Vệ Vân Khai, nhưng Vệ Vân Khai căn bản phớt lờ bọn họ, anh chạy xe đi ngang qua.
Khi bọn họ quay lại tiệm chụp ảnh thấy Vệ Vân Khai lái xe đạp chở Tống Nguyệt Minh ra ngoài, thoạt nhìn có vẻ như chưa nhận ra gì cả!
Vương Quế Chi đã chờ cơ hội này từ rất lâu để đích thân cáo trạng, buổi sáng Tống Thư Lễ nói cho cô ta biết hai vợ chồng Tống Nguyệt Minh đi ngang qua cửa cô ta đã tính toán nói cho Vệ Vân Khai biết như thế nào, đại khái là ông trời cũng đang giúp cô ta, thế nhưng cô ta lại nhìn thấy Vệ Vân Khai đi ngang qua trước cửa nhà mình.
“Cô muốn nói cái gì?”
Vệ Vân Khai nhíu mày, thoạt nhìn có vẻ không kiên nhẫn .
Vương Quế Chi nắm chặt góc áo tương đối kích động nói: “Buổi sáng hôm đó tôi cùng Thụ Lễ đã gọi anh nhưng anh không trả lời, tôi lúc ấy muốn nói với anh rằng Tống Nguyệt Minh cùng một nam nhân nào đó vào tiệm chụp ảnh rồi đóng cửa lại, hai người này tay trong tay mối quan hệ có vẻ rất tốt, Tống Nguyệt Minh trước kia không đoan chính lắm anh đừng để bị cô ta lừa.”
Cô ta còn chưa nói xong đã cảm thấy ánh mắt Vệ Vân Khai có chút đáng sợ.
Chẳng lẽ muốn nổi giận sao? Ha ha, sẽ không tức giận đánh Tống Nguyệt Minh một trận chứ? Đáng đời!
“Cô có tận mắt nhìn thấy không?”
“Đúng vậy, là tôi tận mắt nhìn thấy, Thụ Lễ cũng có thể chứng minh rằng trước kia cô ta cũng không mấy đàng hoàng, tôi và cô ta đã từng chơi thân với nhau tuyệt đối không có lừa gạt anh.”
Vệ Vân Khai siết chặt nắm đấm, Nguyệt Minh có kể lại cho anh nghe tình cảnh lúc đó, người phụ nữ này với chồng cô ta lại trơ mắt nhìn Nguyệt Minh lâm vào cảnh nguy hiểm, bây giờ còn nói mấy lời không ra gì với anh!
“Cút!”