Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 345 - Chương 345.

Chương 345. - Chương 345. -

Trong con mắt của hắn ta rốt cục cũng có ba phần nghiêm túc, thề thốt: “Thôi hai người không có tiền mua lại thôi cũng được, lô này tôi tặng hai người, đến lúc đó hai người trả lại tôi tiền vốn là được.”

Vệ Vân Khai trầm mặc hồi lâu mở cửa, cũng không cho người này vào nhà.

“Cái gì đây?”

“Đồng hồ đeo tay, thương hiệu nước ngoài.”

Thì ra là một nhà buôn quốc tế.

“Cho tôi xem một chút.”

Tần Lâm thật đúng là mang một chiếc đồng hồ mới đưa cho Tống Nguyệt Minh xem, nó được làm thủ công tinh tế ở nước ngoài, quả thật rất vượt trội so với những cái trong nước, cô từng thích những đồng hồ của thương hiệu này và cô có thể phân biệt được là thật hay giả.

“Thích không, cái này tôi tặng cô?”

Tần Lâm vừa dứt lời đã bắt gặp ngay ánh mắt lạnh như băng của Vệ Vân Khai, đồng hồ đeo tay sao có thể dễ dàng tặng cho người khác như vậy chứ, hầu hết chỉ có tình nhân tặng nhau, hắn ta ở trước mặt chồng của người ta nói như vậy không phải muốn chết sao? Mặc dù hắn ta đưa cái đồng hồ của mình cho cô ấy với mục đích khác .

Tống Nguyệt Minh trả lại đồng hồ cho hắn ta: “Cái này của anh còn rất tốt, anh mua được nhiều thứ tốt như vậy sao lại đặc biệt tặng cho chúng tôi? Thành thật mà nói, chúng tôi thực sự rất nghi ngờ mục đích của anh.”

Ngày nay tất cả các mặt hàng nhập khẩu đều thời thượng hóa và được ưa chuộng, nhưng những người có thể mua cũng có phần hạn chế, hơn nữa những người này cũng sẽ không dễ dàng tiếp xúc với bất kỳ ai.

Tần Lâm mang những thứ này về rất dễ dàng, nhưng muốn bán đi còn cần phải có độ khó nhất định.

Nhưng đều là đồ khan hiếm để kiếm tiền, chỉ cần tìm được đường ra thì không nhất thiết phải đưa cho họ..

Tần Lâm cười khổ: “Khuôn mặt này của tôi cũng không đủ để lấy lòng tin với hai người hả?”

“Đúng.” Vệ Vân Khai tiếp lời không một chút do dự.

“...... Được rồi.”

“Vậy thì đã sao, Nguyệt Minh tôi còn muốn hỏi cô một câu, cô cảm thấy tôi tới đây để làm gì?”

Tống Nguyệt Minh không hiểu tại sao lại bị hỏi như vậy, cô thành thầy bói rồi hả? Người này rất mê tín dị đoan, cô tùy ý liếc mắt một cái, đoán bừa nói: “Anh đến để trốn nợ đào hoa?”

Trên mặt Tần Lâm lộ ra vẻ mừng rỡ: “Sao cô đoán được hay vậy? Món nợ đào hoa này của tôi có thể tránh được không? ”

Tống Nguyệt Minh cùng Vệ Vân Khai liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều thoáng chút nghi hoặc, vừa mới tránh thoát một mạng bị người ta đuổi giết, giờ lại bị đuổi giết nữa thì có phải quá thảm rồi không?

“Trốn được không?” Tần Lâm thầm gọi thầy bói trong lòng..

“Tùy duyên thôi.”

Tần Lâm sắp khóc tới nơi: “Nếu tôi mà biết thì đâu hỏi làm gì…”

Cho dù hắn ta giả bộ đáng thương đến đâu cũng không ai mời hắn ta ở lại ăn cơm, Tống Nguyệt Minh càng không thể để bụng đói ngồi nói chuyện với hắn ta, vì thế người này đã được mời ra ngoài, hai người ăn chút sủi cảo, còn đang suy nghĩ chuyện này, Vệ Vân Khai từng viết một phong thư cho Tưởng Thành An ở thành phố Bắc Kinh, nhờ ông ta thử điều tra được thân phận của Tần Lâm hay không, nhưng hiện tại còn chưa nhận được hồi âm.

“Cứ chờ trước đã.”

Vệ Vân Khai không tin mấy vận may từ trên trời rơi xuống, đối với Tần Lâm vẫn là đề phòng.

Tống Nguyệt Minh đại khái biết anh đang suy nghĩ cái gì nên không hỏi thêm gì nữa, hơn nữa còn có một chuyện khác khiến đầu óc cô thêm rối bời.

“Hình như có thứ gì đó đang ngọ nguậy trong bụng em…” Cô bị chính lời mình nói ra làm cho hoảng sợ, vội vàng giải thích: “Có vẻ như đứa nhỏ đang cử động.”

Đây là lần đầu tiên, người ta đều nói tháng này sẽ có thai động, hai người chưa từng trải qua cái cảm giác quá mới lạ này, Vệ Vân Khai càng chăm chú nhìn bụng cô vừa đưa tay sờ thử một chỗ hơi phồng lên, nhưng đứa nhỏ rất nhanh chóng thu lại vòng ở chỗ khác, anh lại đưa tay mình qua bên đó.

Lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, Tống Nguyệt Minh rốt cục chịu không nổi: “Anh chơi trò mèo vờn chuột à? ”

“Gì hả?”

Tống Nguyệt Minh xem như không có chuyện gì xảy ra, cằn nhằn thêm lần nữa: “Cũng không biết là anh đang rèn luyện năng lực phản ứng của đứa trẻ, hay là anh bắt nó tập thể dục nữa.”

Bình Luận (0)
Comment