Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 344 - Chương 344.

Chương 344. - Chương 344. -

Tống Vệ Quốc rất nhanh nhớ ra là ai, trong lòng nhảy dựng lên cẩn thận hỏi: “Nó nói gì vậy?”

“Không phải lời hay gì nhưng con không muốn để ở trong lòng, chính là muốn nói cho bố biết…”

“Bố hiểu rồi.”

Tống Vệ Quốc hung hăng dập tắt tàn thuốc lá, xem ra vẫn là lúc trước đối với gia đình nhà họ Vương quá khách sáo, phải cho bọn họ biết chút lễ độ không họ lại xem nhà mình là kẻ ngốc dễ lừa gạt!

Chờ Tống Nguyệt Minh và Vệ Vân Khai rời đi, Tống Vệ Quốc nói chuyện này với Hoàng Huyên Tử, Hoàng Huyên Tử cũng là giật mình, một năm nay cũng không cần phải vì chuyện của con gái mà phát sầu, nếu là ai dám đem chuyện trước kia nói ra, bọn họ khẳng định sẽ không bỏ qua cho người nọ.

Vương Quế Chi muốn tìm Tống Nguyệt Minh nói chuyện, lại sợ Vệ Vân Khai nên nhân lúc bọn họ đi ngang qua trước cửa nói một câu, Tống Nguyệt Minh sắc mặt không tốt thì thôi đi, thế nhưng lần này cô ta trực tiếp không để ý tới cô.

“Nguyệt Minh…”

Trong tình huống như vậy, mẹ chồng của Vương Quế Chi làm sao không đoán ra được. Mối quan hệ giữa con dâu và đội trưởng Tống thực ra rất bình thường, căn bản không giúp được gì cho nhà bà, mất công lúc trước khi kết hôn còn ở cạnh Tống Nguyệt Minh như hình với bóng, đúng là đồ phế vật vô dụng!

Vấn đề phân chia đất đai vẫn chưa được xác định, chỉ trong vài ngày, Vương Quế Chi đã bị mẹ chồng tát cho một cái.

“Con người cô có vấn đề mà, tôi nói sao mẹ ruột của cô lại nguyện ý thả cô đi ra ngoài, thì ra là bà ta sợ đập cô nát tay mà!”

Vương Quế Chi che mặt: “Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mẹ đừng không nói lời nào đã đánh người.”

Mẹ chồng hừ một tiếng: “Cô ở nhà mẹ đẻ bị cảm lạnh dẫn đến khó mang thai, trách không được lúc trước mẹ cô nói để cô ở nhà thêm hai năm nữa thế mà năm nay bỗng nhiên đồng ý dạm hỏi!”

“Đó là do con xin mẹ, không có chuyện gì khác…”

Vương Quế Chi mới không muốn ở lại nhà mẹ đẻ làm trâu làm ngựa nuôi em trai.

Nhưng từ đó về sau, mẹ chồng Vương Quế Chi đối với cô ta ngày càng thiếu tôn trọng, Vương Quế Chi nhiều lần trắc trở mới hỏi thăm ra được, trong thôn có người nói rằng cô ở nhà mẹ đẻ làm việc mệt nhọc cho nên khó mang thai, là ai truyền tin đồn này cho bà ta biết!

Hoàng Chi Tử thờ ơ lạnh nhạt trước cuộc sống không mấy dễ dàng của Vương Quế Chi, lúc truyền tin đồn về con gái bà thì môi trên môi dưới vừa chạm vào đã nói ra, cũng nên để cho Vương Quế Chi nếm thử cảm giác này!

......

Tống Nguyệt Minh biết rất ít về chuyện này, cô không muốn nói chuyện với Vương Quế Chi bởi vì cô quá lười phí chút sức ấy, dù sao cũng đã ra ngoài, người khác nói gì đều không mấy quan trọng. Hơn nữa chờ ruộng đất được phân chia đều, mọi người đều bận việc đồng áng, ai còn nhàn rỗi như vậy mỗi ngày nhìn chằm chằm chuyện của người ta?

Nhưng: “Vân Khai, tại sao anh không nói cho em biết chuyện của Vương Quế Chi? ”

“Cô ta không phải là người tốt.”

Vệ Vân Khai giải thích rất nghiêm túc, Tống Nguyệt Minh nhìn sửng sốt: “Anh nhìn người cũng chính xác đấy. ”

Anh chỉ cười không nói gì.

Xuống xe buýt ở bến lại chậm rãi đi bộ về nhà, bất ngờ ở cửa nhà mình nhìn thấy một người mà họ không muốn gặp, chính là Tần Lâm, người mấy ngày nay không xuất hiện, đang ngồi ở ngưỡng cửa nhà mình nhàn rỗi nhàm chán, thời tiết lạnh nên ngay cả một con ruồi cũng không có.

Vừa nhìn thấy nhau, Vệ Vân Khai và Tần Lâm đồng thanh nói:

“Cuối cùng cậu cũng về rồi!”

“Cậu đến đây làm gì?”

Tần Lâm nhún vai: “Tôi thực hiện lời hứa dẫn cậu đi kiếm tiền, tôi lấy được một lô hàng, nếu cậu có thể ăn được thì bán qua tay sẽ có tiền, xem như tôi báo ấn, sẽ không quấy rầy hai người nữa.”

Tống Nguyệt Minh liếc hắn ta một cái người này nhìn như cà lơ phất phơ nhưng không có tâm tư xấu xa, nhưng nếu cùng hắn ta kết thâm tình phải thận trọng, cô hơi tò mò về thứ hàng hóa từ miệng hắn ta nói ra nhưng lại nhịn, như thật mà giả nói: “Tại sao chúng tôi phải lấy nó? Chúng tôi không làm công việc của anh.”

“Với cái thân phận bần nông đời thứ tám của hai người có thể xây được nhà mua camera trong thời gian ngắn không?”

“Cậu đang xem thường nhân dân lao động đấy à?”

Tần Lâm xua tay: “Không dám, không dám.”

Bình Luận (0)
Comment