Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 51 - Chương 51.

Chương 51. - Chương 51. -

Trong phòng bếp, Vương Quyên cười tủm tỉm mang ấm trà đưa vào tay cho Tống Nguyệt Minh, cùng với hai cái chén, trong ánh mắt ngập tràn sự trêu ghẹo, tuy là đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này Tống Nguyệt Minh cũng không tránh khỏi thẹn thùng, nhiệt độ của lỗ tai và khuôn mặt nhanh chóng tăng lên.

Tống Nguyệt Minh hít sau một hơi mang theo ấm trà và chén đi về phía phòng chính, mới đi vào đến cửa nhìn thấy dáng vẻ cười tủm tỉm của mọi người thì giả vờ bình tĩnh rót trà cho mọi người, cũng không dám nâng mí mắt lên.

Nước trong ấm trà đã được chuẩn bị xong rồi, nước trà không nóng không lạnh, trước hết rót cho Tống Vệ Cầm còn một cái chén khác đặt trước mặt Vệ Vân Khai, chỉ nhìn thấy một bàn tay to xương gân rõ ràng nhận lấy rồi nói lời cảm ơn cô.

Tống Nguyệt Minh đặt ấm trà xuống, Tống Vệ Cầm giữ chặt tay cô, lời hay ý đẹp nói: “Nguyệt Minh, chúng ta là bác cháu, lời bác cả nói đều là nói thật, điều kiện trong nhà Vân Khai đã từng nói với cháu rồi, là một chàng trai tốt, cũng là người có công ăn việc làm, sau này chắc chắn sẽ đối tốt với cháu, hai đứa nói chuyện chút đi, có ý kiến gì thì nói với bác cả! Bác cả làm chủ cho cháu!”

Bà mối nói lời mở đầu xong, tất cả phụ huynh đều nhanh chóng đi ra trước cửa hoặc sau vườn Tống gia hoạt động, trong nhà chính chỉ còn lại Vệ Vân Khai và Tống Nguyệt Minh.

Tống Nguyệt Minh ngẩng đầu nhìn nhìn anh, xác nhận chuẩn xác là khóe môi của anh đang ẩn giấu ý cười, trong khoảnh khắc cô hoài nghi liệu có phải là hai má quá đỏ làm cho người ta nhận ra rồi, nhưng thực ra cô cũng đang nhịn cười, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Anh đang cười gì thế?”

Nụ cười của Vệ Vân Khai càng ngày càn lớn: “Đại khái là cũng giống như cô cười vậy đó.”

“.....” Vô lương tâm.

Trong mắt cô trắng đen rõ ràng có lời buộc tội mạnh mẽ, Vệ Vân Khai nhịn cười, không trêu chọc cô, trầm ngâm do dự trong chốc lát rồi gợi đề tài, chủ động hỏi cô dạo này ở nhà làm những gì.

Ở thời đại này, lấy vợ đều để ý đến những cô gái chăm chỉ chịu khó làm việc, những cô gái có thể làm tốt cả việc trong nhà và việc ở ngoài đều được đánh giá cao. Thông thường gặp mặt chính thức thì cha mẹ bên nữ sẽ tự khoe ra, nhưng mà Tống Nguyệt Minh vốn dĩ không nắm vững kỹ năng này, nhìn đôi tay càng mềm mại tinh tế này cùng với làn da trắng nõn là có thể đoán ra được.

Nhưng Tống Nguyệt Minh lại không đỏ mặt không ngại ngùng mà nói: “Tôi ở nhà giúp đỡ chị dâu làm việc và trông Đại Bảo.”

“Cũng khá ổn.”

Nghĩ nghĩ một hồi Tống Nguyệt Minh không nhịn được tò mò hỏi: “Anh làm kỹ thuật viên là học từ ai vậy? Dễ làm không?”

Vệ Vân Khai dường như không ngờ tới cô sẽ hỏi vấn đề này, hơi hơi cau mày rồi đưa ra câu trả lời rất nhanh: “Trước đây từng xem sách về phương diện này, ngày xưa cha tôi từng lái xe ở bộ đội, ông ấy từng dạy tôi.”

“Vậy thì anh rất thông minh.”

Vệ Vân Khai nhìn cô đáp đâu ra đấy, cảm thấy buồn cười nhưng đồng thời lại không tự giác mà thả lỏng tâm tình, hai từ khiêm tốn ở nông thôn mà nói quả thực là nhân tài hiếm có.

“Anh chủ yếu đi làm trong thànhà?”

“Phần lớn thời gian là như thế, có đôi khi cũng sẽ đi vào thôn sửa máy kéo cho người ta.”

Vệ Vân Khai đại khái là không thích hỏi một câu đáp một câu, trả lời xong câu này, giới thiệu đơn giản về nội dung công việc của mình, không có khoác lác thổi phồng, có sao nói vậy.

“Chủ nhật chúng tôi nghỉ một ngày, ngày thường tám giờ đi làm, buổi chiều năm sáu giờ là có thể đi về, lúc ngày mùa thì đi sớm về muộn, thời gian rảnh rỗi sau ngày mùa thì công việc nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tống Nguyệt Minh gật gật đầu, biểu hiện của Vệ Vân Khai vượt qua mong đợi của cô, không có gì khiến cô không hài lòng.

Huống hồ thời gian bọn họ nói chuyện cũng không nhiều lắm, không qua bao lâu, những người vừa ra khỏi đây đã quay lại tựa như không có chuyện gì xảy ra, càng sẽ không hỏi trước mặt hai người có ý kiến gì về đối phương.

Tống Vệ Cầm dẫn người đến, Hoàng Chi Tử chắc chắn chuẩn bị cơm, cả đại gia đình đều ở lại nhà bà ăn cơm, bà kéo Tống Nguyệt Minh và Vương Quyên đi về phòng bếp nấu ăn, Vệ Vân Khai nói chuyện với mọi người.

Bình Luận (0)
Comment