Hoàng Chi Tử rất thoải mái, làm thịt một con gà trống, cắt một nắm rau hẹ làm món rau hẹ xào trứng gà, trong lòng thầm nói, con gái muốn ăn sủi cảo nhân trứng gà rau hẹ sợ là phải đợi đợt trồng rau hẹ tiếp theo.
Vợ của Tống Vệ Dân là Lâm Tú Phương cũng đến giúp đỡ, dáng người bà cao cao gầy gầy rất ôn hòa, sáng sớm đến đây mang theo một miếng thịt, một miếng thạch khoai lang đỏ và rau, hai chị em dâu bà đều không phải là người keo kiệt, phụng dưỡng mẹ chồng cũng có tới có lui, quan hệ rất hài hòa. Bà nấu ăn cũng không tệ, vén tay áo lên kéo Tống Nguyệt Minh sang một bên: “Nguyệt Minh à, hay là để các bác nấu cơm cho.”
Trong phòng bếp chắc chắn sẽ không có chỗ trống để Tống Nguyệt Minh phát huy rồi, cô chỉ có thể giúp đỡ việc vặt, qua một lúc sau, Tống lão thái cũng đi tới phòng bếp, rất vừa lòng nắm nắm tay cô: “Bà thấy Vân Khai không tệ, Nguyệt Minh, cháu phải nắm chặt, lỡ mất mối này sẽ không có mối khác tốt hơn đâu!”
Ánh mắt của bốn người từng trải sáng lóe, Tống Nguyệt Minh rũ mắt gật gật đầu, lỗ tai cô nóng tới mức có thể chiên trứng gà!
Hoàng Chi Tử cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt, một chút lo lắng cuối cùng được hạ xuống, chờ con gái út lấy chồng xong, thừa ra phòng phía đông để cho con thứ hai lấy vợ ở, phòng phía tây chờ con thứ ba Tống Kiến Quân trở về ở, lại qua mấy năm nữa trong nhà dư giả hơn xây lại nhà ở cho mấy đứa con trai ra ở riêng, bà giúp đỡ trông cháu, nhiệm vụ đời này coi như hoàn thành.
Mấy ý tưởng hỗn loạn ở trong đầu Hoàng Chi Tử chuyển động qua lại, trước hết bà nhớ ra dưa hấu còn ở trong thùng đá, bảo Tống Vệ Quốc lấy ra cắt cho mọi người ăn, thật là một khung cảnh vui vẻ hòa thuận.
Tống Vệ Cầm vừa ăn dưa vừa đi đến chỗ trống bên cạnh Tống Nguyệt Minh, mìm cười xác nhận với cô: “Nguyệt Minh, việc này có thành hay không chỉ chờ cháu gật đầu.”
Ở trong nụ cười không tiếng động của mọi người, Tống Nguyệt Minh lại gật đầu lần nữa.
Ánh mắt của Vệ Vân Khai sáng rực như rạng mây buổi sáng nhanh chóng lướt qua mặt cô, sợi dây thắt chặt trong đáy lòng dần dần buông lỏng.
Nếu hai bên đều có ý thì Tống Vệ Cầm nhanh chóng sắp xếp cho buổi gặp mặt tiếp theo, là người nhà gái sang nhà trai để gặp cha mẹ nhà trai, rồi quan sát xem nhà cửa nhà họ Ngụy thế nào.
Tống Nguyệt Minh thay một bộ đồ mới, sau lần gặp mặt này thì sẽ đưa hôn thiếp* để xác định cuộc hôn nhân này, trong lòng cô có sự căng thẳng khó nói nên lời, lúc đối diện với vẻ mặt vừa vui vẻ vừa không nỡ của Hoàng Chi Tử, càng thấy vô cùng bùi ngùi.
*Hôn thiếp là tờ giấy viết tên họ, ngày sinh, thân phận gia đình của cô dâu và chú rể, sau đó họ sẽ trao đổi hai tờ giấy này cho nhau. Đây là phong tục đính hôn của Trung Quốc thời xưa.
Vệ Vân Khai và Ngụy Căn Sinh đã chờ bọn họ ở cổng thôn từ sớm, tới nơi thì nhà họ Ngụy rót trà rót nước chiêu đãi, trên bàn còn để hạt dưa, kẹo đậu phộng và dưa hấu cắt sẵn, ngoài sân cũng được quét tước sạch sẽ, người nhà họ Ngụy gọn gàng chỉnh tề, vừa mới vào cửa thì Vương Bảo Trân đã bưng đồ ăn vặt lên phát cho mọi người.
“Nguyệt Minh, cháu nếm thử kẹo sữa này xem, là Vân Khai chịu khó lên trấn mua đấy.”
Vương Bảo Trân nắm một đống nhét vào tay Tống Nguyệt Minh, Tống Nguyệt Minh cầm không hết nên đành hứng bằng hai tay, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn bác gái ạ.”
“Khách sáo cái gì, Vân Khai, con nói chuyện với Nguyệt Minh đi, để mẹ với cha con dắt chú thím đi xem nhà ta!”
Vương Bảo Trân lôi kéo con gái út Xuân Hoa ra khỏi cửa, nhà chính chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ, cũng may là thân thiết hơn so với hai lần trước rồi, Tống Nguyệt Minh cầm không hết nên để kẹo sữa xuống bàn, chậm rãi bóc một viên ra bỏ vào miệng, nghe Vệ Vân Khai dùng giọng nói trầm thấp kể ra tình huống nhà anh, Tống Nguyệt Minh không cần phải xem tận mắt, những người nhà mẹ đẻ tới đây đều là người từng trải, chắc chắn bọn họ biết rõ cái gì cần thiết.
Nam nữ làm mai chuẩn bị đính hôn phải thực hiện bước quan trọng nhất chính là tới xem điều kiện gia đình đàn trai thế nào, sau khi vợ chồng son kết hôn thì sẽ ở đâu, có ăn ở chung với cha mẹ chồng không, đây đều là những chuyện người nhà mẹ đẻ quan tâm nhất, có vấn đề gì thì nên nhanh chóng nói trước khi kết hôn, chờ kết hôn rồi mới nói yêu cầu thì có khi không có ai chịu làm cho.