Thẳng tới trước khi kết hôn, nhà gái vẫn phải cẩn thận giữ giá, đây cũng là cái mọi người gọi là ngẩng đầu gả con gái, cúi đầu cưới con dâu.
Trong hình huống bình thường, trong nhà những chàng trai tính làm mai sẽ chuẩn bị trước nhà ở, cho dù không có nhà mới thì cũng phải chừa ra một gian phòng dùng để chuẩn bị kết hôn.
Nhà họ Ngụy cũng giống thế, Vương Bảo Trân và Ngụy Căn Sinh rất để ý Vệ Vân Khai, cái sân cạnh nhà cũ không để cho hai thằng con ruột mà để dành cho Vệ Vân Khai, hàng rào giữa hai nhà được phá bỏ, là gian nhà ngói lát gạch có ba phòng sạch sẽ, đến cả phòng bếp và nhà vệ sinh cũng được đắp xong, có không gian độc lập lại còn được cha mẹ chồng săn sóc.
Nói thật là Hoàng Chi Tử thấy không thể nào hài lòng hơn được nữa, những vẫn nói những lời khách sáo: “Nhà bên đó suy xét chu đáo quá, thế thì cuộc sống sau này của vợ chồng son cũng không cần người lớn phải nhọc lòng nữa rồi.”
Vương Bảo Trân cười tủm tỉm, “Đúng là như thế, tôi cũng từng làm dâu mà nên chắc chắn sẽ không làm khó nó, nhất định sẽ xem con dâu như con gái ruột vậy!”
“Đúng thế, đúng thế.”
Sân bên này mà ầm ĩ là nhà chính có thể nghe thấy được một chút, Tống Nguyệt Minh thấy hơi bất ngờ, có vẻ như điều kiện của nhà họ Ngụy khá giả hơn nhà họ Tống, thế nên sự chờ mong của cô đối với cuộc hôn nhân này lại nhiều thêm hai phần.
Vệ Vân Khai đứng dậy rót một ly nước cho cô, sau khi ăn kẹo sữa ngọt ngấy thì được cho uống tiếp nước đường trắng, Tống Nguyệt Minh uống hết mà không thấy gánh nặng gì, dù sao ở thời đại này, chỉ cần không phải ăn uống quá đáng thì sẽ chẳng có nỗi lo bị tăng cân.
“Anh, anh luôn đạp xe từ nhà vào tỉnh để đi làm à?”
“Đúng thế, trên tỉnh cũng có ký túc xá, có điều tôi không ở đó thường xuyên.”
Tống Nguyệt Minh thấy lạ nên nghiêng đầu hỏi anh: “Tại sao?”
Vệ Vân Khai chớp mắt, hơi nhướng mày: “Ở ký túc xá không thoải mái như khi ở nhà, khi nào bận đến nỗi không kịp về nhà thì mới ngủ lại ở đó, sau này sẽ cố gắng không ở lại đó luôn.”
Tống Nguyệt Minh: “...À.”
Khoảng thời gian để nam và nữ nói chuyện với nhau trước khi đính hôn không nhiều, Tống Nguyệt Minh nhanh chóng hiểu được tại sao khi trước bà nội lại nói năm đó bọn họ kết hôn rồi thì mới bắt đầu bồi dưỡng tình cảm sau khi cưới, gặp nhau xong thì bọn họ về nhà, trên đường đi cứ mãi thảo luận về tình huống của nhà họ Ngụy, giữa những lời nói đều thể hiện sự hài lòng với Vệ Vân Khai.
Tống Nguyệt Minh ngồi ở yên sau xe đạp lẳng lặng nghe, sau khi về đến nhà thì xoa cái mông đã tê dại vì bị xóc nảy cả chặng đường, hối hận vì đã không kê thêm một tấm đệm bên dưới.
Vương Quyên ở nhà trông Đại Bảo, vội vàng không kịp đợi mà hỏi: “Cha, mẹ, về rồi ạ, thế nào rồi?”
Hoàng Chi Tử nhịn không được gật đầu, trên mặt đầy ý cười vỗ tay bế Đại Bảo lên hôn một cái, vui vẻ nói: “Lúc Đại Bảo nhà ta đưa cô út con ra cửa nhớ phải đòi tiền mừng đấy.”
“Vậy là thành rồi ạ?”
“Cũng không khác lắm! Có điều trước đó đừng nói cho ai nghe, chờ quyết định chính thức rồi hẳn nói.”
Vương Quyên gật đầu: “Mẹ, không cần mẹ nói con cũng biết!”
Tống Nguyệt Minh đón nhận hai ánh mắt trêu ghẹo, móc một nắm to kẹo sữa thỏ trắng từ trong túi ra, Đại Bảo thấy thì vùng vẫy đòi ra khỏi lòng Hoàng Chi Tử, chạy vội tới trước mặt cô: “Cô út!”
“Con mèo tham ăn này biết nịnh nọt ghê!” Tống Nguyệt Minh bóc một viên kẹo ra bỏ vào miệng thằng bé, sau đó bỏ số còn lại trong tay lên bàn, lúc ra khỏi nhà họ Ngụy, Vương Bảo Trân lại lấy một đống kẹo sữa cho cô, bảo cô lấy ăn dọc đường, nhiệt tình đến nỗi không từ chối được.
“Haha, Đại Bảo, đi theo cô út là sẽ được ăn những thứ ngon nhất đó!”
Đại Bảo ngậm kẹo sữa dựa vào đầu gối Tống Nguyệt Minh, chỉ cần có đồ ăn ngon là thằng nhóc này sẽ không thấy sợ ai.
Tới gần tối, hai anh em Tống Kiến Binh tan tầm trở về hỏi tình hình làm mai thế nào, chỉ nhìn thấy đống kẹo sữa rơi đầy bàn cùng với hai má phình phình của Đại Bảo là biết tại sao lại thế.