“Mẹ ơi, nhà họ Ngụy thế nào?”
“Không tồi, cũng chuẩn bị phòng cưới luôn rồi.”
Tống Kiến Binh cũng gật đầu: “Vậy thì tốt, cậu ấy có tiền lương có thể xây được nhà, thế thì em gái có sống với cậu ấy cũng không phải chịu khổ.”
Năm đó anh có thể làm mai thuận lợi, ngoài chuyện do cha và bác anh là cán bộ thôn ra thì điều khiến người ta động lòng nhất là căn nhà ngói ba phòng khang trang này.
Dường như Tống Kiến Cương cũng tự biết mình không có quyền lên tiếng trong chuyện kết hôn của Tống Nguyệt Minh, thế nên chẳng dám nói gì, chỉ siết chặt nắm tay rồi nói: “Em gái, nếu sau này nhà họ Ngụy dám đối xử không tốt với em thì em cứ nói với anh, anh với anh cả sẽ dạy cậu ta một trận thay em!”
Tống Nguyệt Minh trợn trắng mắt với anh ta mà không nói lời nào, cô vẫn là cô gái chưa lập gia đình, phải dè dặt.
Hoàng Chi Tử cảm thấy lời thằng con thứ hai vô cùng thân thiết, tự hào nói: “Nguyệt Minh có ba người anh trai như các con, bên dưới còn có cháu trai, cho cậu ấy mượn thêm mấy lá gan cũng không dám đối tử tệ với Nguyệt Minh nhà ta!”
Hiển nhiên Tống Vệ Quốc cũng nghĩ như thế, con gái rượu chỉ gả sang thôn bên cạnh nên ông cũng thấy yên tâm!
Hai bên đều hài lòng với kết quả buổi gặp mặt, nên hôm sau Tống Vệ Cầm đã tới để hỏi xem bao giờ thì đưa hôn thiếp, tranh thủ khoảng thời gian này không bận, tốt nhất là xác định chuyện kết hôn này luôn, rồi kết hôn sớm một chút!
“Tuổi mụ của Vệ Vân Khai đã 24, sắp tới năm bản mệnh rồi, mọi người đều nói kết hôn vào năm bản mệnh thì không tốt, theo ý tôi, thì quyết định vào cuối năm này hoặc sang mùa xuân đầu năm sau kết hôn là vừa đẹp!”
Hoàng Chi Tử luyến tiếc, không phải là bà muốn giữ con gái ở nhà để có nhiều lao động hơn, mà là muốn để con gái ở cạnh lâu thêm một chút.
“Thế cũng nhanh quá, từ khi Nguyệt Minh sinh ra cho đến giờ tôi vẫn không nỡ để con bé đi xa khỏi tầm mắt mình lần nào.”
Tống Vệ Cầm cười to: “Ai gả con gái mà không nghĩ thế? Có điều không phải xác định chuyện này càng sớm thì càng yên tâm sớm ư, nhà họ Ngụy cũng nói muốn kết hôn nhanh chóng, bọn họ cũng đã chuẩn bị nghiêm túc sẵn sàng hết cả rồi, chủ yếu là do tuổi Vệ Vân Khai không còn nhỏ đúng không?”
“Vậy để tôi bàn lại với Nguyệt Minh xem sao.”
“Đương nhiên, chuyện này cần Nguyệt Minh tự đồng ý mới được.”
Tống Nguyệt Minh “thẹn thùng” tỏ vẻ: “Mẹ, mọi người cứ nhìn rồi làm là được, con cũng không hiểu mấy chuyện này.”
Con gái mà đã tỏ vẻ như thế, thì chính là đồng ý.
Hoàng Chi Tử gật đầu, xác định luôn cũng tốt, ít nhất cũng khiến bà thấy yên tâm, chỉ là phiền muộn xoa đầu Tống Nguyệt Minh, lẩm bẩm nói: “Nguyệt Minh, sau này ấy à, con phải tự sống những ngày tháng của mình rồi.”
“Mẹ ơi, con biết mà.”
Nhà gái đồng ý rồi thì chọn một ngày đẹp để trao đổi hôn thiếp, sau đó nhà trai phải bắt đầu chuẩn bị cho tốt, còn phải bàn bạc với nhau về chuyện lễ hỏi cho thêm thế nào, bên chỗ Hoàng Chi Tử cũng không rảnh rang gì, muốn gả con gái duy nhất ra ngoài thì phải chuẩn bị của hồi môn chỉnh chu.
Cũng may đúng đúng nông nhàn, Tống Vệ Quốc dắt con trai cháu trai đi đốn cây cạnh ngôi nhà bỏ hoang, cái cây này được bọn họ gieo sau khi kết hôn, dùng để làm của hồi môn, dùng lúc con gái đi lấy chồng là thích hợp, dùng xong đợt này thì lại trồng thêm đợt sau dùng để chuẩn bị quan tài cho chính mình.
Lúc mười mấy tuổi Tống Kiến Binh đã đi theo một một ông thợ già để học làm thợ mộc, khi rảnh rỗi anh cũng sẽ làm đồ dùng trong gia đình, thế nên tất nhiên chuyện làm của hồi môn cho em gái ruột sẽ không mượn tay người khác, cây vừa đốn còn rất sần sùi nên không thể mang về nhà được, phải gia công đơn giản cho nó rồi mới mang về xử lý được.
Hiển nhiên chuyện nhà họ Tống làm lớn như thế không thể giấu được người khác, những người thân thiết thì biết rồi, còn những người không thân thì phải hỏi thử một câu, người nhà họ Tống đều vui vẻ hân hoan trả lời: “Chọn bên thôn Ngụy Thủy, làm nhân viên kỹ thuật ở trạm cơ khí nông nghiệp trên tỉnh, lớn lên không xấu, quan trọng nhất là thằng bé đó hiền lành!”
“Thế thì đúng là không tệ!”