Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 55 - Chương 55.

Chương 55. - Chương 55. -

Không qua hai ngày, tin con gái cưng nhà trưởng đại đội Tống hứa gả cho Vệ Vân Khai làm nhân viên kỹ thuật ở trạm cơ khí nông nghiệp trên tỉnh đã truyền vào tai những người muốn nghe ngóng, Lưu Đại Liên vừa nghe thấy cái tên này đã nói thầm với người khác: “Đây không phải là người đã cứu Tống Nguyệt Minh khi con bé nhảy sông à?”

“Ồ, vậy thì đúng là có duyên thật!”

“Có duyên cái gì, ai biết tại sao Tống Nguyệt Minh lại nhảy sông chứ, nói không chừng, hừ...”

“Tôi nói này chị Đại Liên, chị đừng có nói bừa, còn nói bậy nói bạ thì coi chừng có người tới đánh nát mặt chị đấy!”

Trên mặt Lưu Đại Liên hết xanh lại trắng, lẩm bẩm nói: “Đó là do nhà họ Tống chột dạ!”

Nhưng người nói chuyện cùng lại không phụ họa, nhà người ta có chuyện vui lại vội vàng nói mấy lời chua ngoa thế này, thế thì có khác nào đang vội vàng tìm phiền phức cho nhà mình không, cũng không thèm nhìn xem trong nhà người ta có những ai!

Nhà họ Tống vừa náo nhiệt vừa bận rộn, thân là một trong số hai vai chính Tống Nguyệt Minh không ra cửa trước không bước cửa sau, đi theo Vương Quyên học cấp tốc những chuyện nên làm sau khi kết hôn, lại đưa chút chè đậu xanh, nước sơn tra cho mấy người Tống Kiến Binh.

Tống Kiến Binh cười ha hả trêu ghẹo: “Không dễ gì đó em gái, cuối cùng cũng được ăn cơm em nấu rồi!”

Tống Nguyệt Minh dùng vẻ mặt kiêu ngạo để phản ứng lại, còn Tống Kiến Cương đang thành thành thật thật làm trợ thủ cho Tống Kiến Binh thì có chút mất hồn mất vía, ánh mắt Tống Kiến Binh không dám rời khỏi người anh ta, sợ thằng nhóc này lại gây ra chuyện gì đó.

Có lẽ là Tống Kiến Cương cũng biết mình bị người ta trông chừng gắt gao nên lúc làm việc không dám gian dối, gần như không rời khỏi tầm mắt của Tống Kiến Binh, Tống Nguyệt Minh cũng không phát hiện ra điều gì.

Chỉ là vào buổi sáng một ngày, lúc Tống Nguyệt Minh tỉnh giấc chuẩn bị rời giường thì bỗng dưng nghe thấy tiếng lải nhải của Hoàng Chi Tử bên ngoài: “Cương Tử? Cương Tử? Sao con lại đào một cái hố lớn thế này trong phòng, con muốn làm gì?”

Vào sáng sớm mùa hè, người nhà họ Tống vẫn thức dậy sớm, từ năm sáu giờ là Hoàng Chi Tử đã bận giặt giũ bên ngoài, quần áo của tất cả mọi người trong nhà đều phải giặt, nên thường hay mang quần áo bẩn ra ném vào chậu giặt vào buổi sáng sau khi dậy, Hoàng Chi Tử giặt xong quần áo của bà và Tống Vệ Quốc nhưng lật qua lật lại vẫn không thấy của Tống Kiến Cương đâu, bà thích sạch sẽ nên nuôi lớn bốn đứa con cũng không lôi thôi, mấy ngày nay Tống Kiến Cương làm thợ mộc với Tống Kiến Binh, vậy thì chắc chắc quần áo không thể nào sạch được!

Hoàng Chi Tử đẩy thẳng cửa vào phòng ngủ Tống Kiến Cương ở phía tây, không thấy quần áo bẩn được thay ra nên bà cho rằng Tống Kiến Cương ném nó vào góc nào rồi, nhưng dưới giường và trên bàn cũng không có, lại nhìn thấy dưới bàn có một ụ đất đã khô một nửa, hố cũng chưa được lấp chặt.

Sàn nhà họ Tống không phải loại được lát gạch mà được đắp bằng đất bùn, sau khi xây xong ra ra vào vào giẫm lên mấy năm nên không thể nào chắc hơn được nữa, thế nên không ai có thể đào một cái hố được dễ dàng.

Hoàng Chi Tử lại kêu một tiếng, Tống Kiến Cương mới vội vàng quay về từ bên ngoài, trên người còn mặc bộ quần áo hôm qua.

“Mẹ, mẹ kêu con làm gì?”

“Mẹ hỏi con cái hố dưới bàn trong phòng từ đâu mà ra?”

“À, có cái hang chuột, nên con đào lên bắt con chuột đó đánh chết!”

Hoàng Chi Tử không để bụng, hối thúc: “Con mau cởi bộ đồ trên người ra, mẹ mang đi giặt cho con, lớn chừng này mà còn không biết thay bộ đồ khác rồi hẵng ra ngoài à? Con đi đâu thế?”

Tống Kiến Cương đáp thoải mái tự nhiên, còn có chút mừng thầm: “Con nhớ ra mình bị rớt hai mao tiền ở chỗ cái cây bị đốn, thế nên mới chạy ra đó tìm!”

“Tìm được chưa?”

“Ha ha, tìm được rồi!”

“Nhìn mặt con kìa, mau đi thay quần áo đi!”

Tống Kiến Cương trả lời rồi vào phòng, Tống Nguyệt Minh mở cửa bước ra từ phòng phía đông, hờ hững liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt bị cái quần nửa khô nửa ướt của anh ta thu hút nhưng cũng không nhìn lâu lắm, đứng nhàn nhã chải đầu trong sân, cái gương tròn duy nhất trong nhà được treo trên vách cửa nhà chính, trên vách còn treo phần tóc rụng của Hoàng Chi Tử và Vương Quyên mỗi khi chải, giữ lại để dổi diêm với người ta, hoặc đổi kẹo cho Đại Bảo.

Bình Luận (0)
Comment