Hoàng Chi Tử nhìn con gái út thuần thục tết bím tóc, nhìn kiểu nào cũng thấy đẹp, sau khi đánh giá từ trên xuống dưới lại nói: “Nguyệt Minh, sao mẹ cảm thấy hình như con lại gầy hơn rồi?”
Tống Nguyệt Minh đã tết xong một bên, đang tết tiếp bên còn lại, thiếu nữ trong gương đầy ý cười dịu dàng: “Con không cảm thấy, mà gầy mới đẹp.”
“Ai cũng có béo một chút trông mới có phúc, con không thể gầy hơn được nữa, để mẹ hấp cho con chén trứng gà nhé?”
“Mẹ, con vẫn muốn ăn cháo hơn.” Tống Nguyệt Minh vốn là con lai giữa Bắc và Nam nên ăn được cả mì lẫn gạo, nhưng ăn mì phở nhiều ngày thế rồi nên cũng thấy thèm gạo.
Hoàng Chi Tử đồng ý ngay, chỉ chờ giặt xong quần áo là sẽ đi nấu cơm.
Tống Kiến Cương ôm quần áo bẩn bước ra, cầm cốc đánh răng ở bệ cửa sổ ra đứng cạnh cống thoát nước trong sân để đánh răng, sau khi Tống Nguyệt Minh tết tóc xong cũng ra đó, không ai rảnh để nói chuyện, có điều, đúng lúc Tống Nguyệt Minh đứng bên phải Tống Kiến Cương nên nhìn thấy trên cánh tay anh ta có một vết bụi đen.
Tống Kiến Cương đánh răng rửa mặt xong, cánh tay cũng được rửa sạch sẽ, Tống Nguyệt Minh chậm rãi suy nghĩ xem tại sao lại có lớp bụi đen kia, cô có cảm giác đã từng nhìn thấy nó ở đâu đó rồi, lúc vào phòng bếp thì nhớ ra, không phải vết nhọ nồi do vô tình cọ vào bếp lò mấy ngày trước cũng trông như thế ư?
Trên tay dính nhọ nồi, trên ống quần ẩm ướt, chỗ trồng cây cạnh nhà cũng đâu có gốc cây nào sâu như thế, Tống Nguyệt Minh nhìn thoáng qua cách vách, Tống Kiến Cương giấu cái gì trong tòa nhà bỏ hoang kia?
Ăn xong bữa sáng, cả nhà đều đi bận việc của mình, Vương Quyên giúp Hoàng Chi Tử sủa soạn lại mấy thứ, trong của hồi môn của Tống Nguyệt Minh phải có chăn mới, Hoàng Chi Tử muốn chuẩn bị làm thành sáu lớp, mặt trong của lớp chăn phải làm từ vải dệt, còn cần nhồi thêm chút bông, tất cả những thứ này cần được chuẩn bị trước rồi mời mời một cô trông có phúc, lại quan hệ tốt với những người trong thôn làm cho.
Tống Nguyệt Minh dốt đặc cán mai những chuyện may vá này, thế nên bị tống cổ đi Cung Tiêu Xã mua đê tay* về.
*Đê tay là dụng cụ dùng để bảo vệ đầu ngón tay khi thêu thùa hoặc may vá.
“Muốn mời người về may chăn thì phải có cái đê, bộ chăn làm lúc con với Binh Tử kết hôn phải mua tận năm, sáu cái đê đấy, mấy năm nay bị người ta mượn qua mượn lại nên không biết lạc tới chỗ nào rồi!”
Hoàng Chi Tử vừa lải nhải với Vương Quyên, vừa móc năm mao tiền ra đưa cho Tống Nguyệt Minh: “Đi đi, trời bây giờ còn chưa nóng, đi sớm về sớm.”
Một cái đê tốn hai xu, cho dù Tống Nguyệt Minh có mua về mười cái đê thì vẫn còn dư ba mao tiền, Hoàng Chi Tử cũng biết tính con gái, không cho thêm tí phí chạy chân thì sẽ không đi.
Tống Nguyệt Minh nhận tiền rồi vui vẻ hân hoan chạy ra ngoài, từ nhà ra cửa rồi quẹo sang hướng bắc, lúc tới giao lộ thì dừng chân lại.
Cô nhìn trước nhìn sau xem có ai ở đây không rồi xoay người bước vào khu đất trống giữa bức tường vây sân trường và ngôi nhà hoang, hàng rào nhà được xây từ đất bazan trộn với cọng rơm, thế nên chắc hơn đất bazan thuần nhiều, chỉ là qua nhiều năm gió táp mưa sa nên hàng rào sân đã sụp một nửa, không chỉ thế mà trên hàng rào còn có dấu chân người giẫm lên.
Tống Nguyệt Minh giẫm lên nửa vách tường đất rồi nhảy vào, trong đầu cô vẫn còn chút ấn tượng về ngôi nhà bỏ hoang này, hai gian nhà chính nằm ở phía Bắc quay mặt về hướng Nam, còn cửa chính thì nằm ở phía Tây, nằm đối diện nhưng hơi chếch hướng với nhà họ Tống, phòng bếp nằm ở phía Tây quay mặt về phía Đông, là một gian phòng bé trần thấp.
Căn nhà này đã không có người ở nhiều năm rồi, đến chủ nhà là ai cũng không biết rõ, Hoàng Chi Tử đang định thuyết phục thôn để xin căn nhà này về cho nhà mình, tương lai sẽ xây nhà con trai út Tống Kiến Quân, bà cứ nhắc mãi đứa con trai đi lính đã rời nhà từ sớm này, hy vọng sau này quay về có thể ở gần trước mắt, ở gần một chút thì có chuyện gì cũng có thể giúp đỡ.