“Là do thím thấy Cương Tử với Dương Hồng Vệ thân nhau nên mới nói với cháu, không được thì thôi, Chi Tử, cháu đừng giận thím.”
“Không có gì ạ, có điều...” Hoàng Chi Tử nghĩ lại thì nắm lấy tay thím ba, hỏi: “Thím ba à, Cương Tử hay tới nhà Dương Hồng Vệ lắm à?”
“Hồi trước thì thường hay tới, hai ngày nay thì chỉ thấy một lần, đám con trai chơi chung với nhau thì thường thôi mà, không phải lần trước Dương Hồng Vệ bị đánh, Cương Tử còn tới thăm nó hả? Thằng nhỏ nhà cháu có tình có nghĩa, là đứa bé khá ngoan.”
Hoàng Chi Tử cười nhạt, thím ba tự cảm thấy chuyến này đi không đúng lúc rồi, ngồi thêm một lát thì chào hỏi rồi ra về.
Buổi trưa, ba cha con Tống Vệ Quốc về nhà ăn cơm, Hoàng Chi Tử làm một bữa mì lạnh, ba người ăn vui vẻ, Hoàng Chi Tử cố nén giận dữ gọi Tống Kiến Cương sang một bên, chất vấn: “Con bảo đã không qua lại với nhà họ Dương nữa mà, sao Lý Nhị Nữu mẹ Dương Hồng Vệ còn muốn làm mai cháu ngoại gái nhà bà ta cho con nữa, Tống Kiến Cương mẹ nói cho con biết, cho dù mẹ có chết cũng không đồng ý cho con bé ấy vào cửa nhà mình đâu!”
Tống Kiến Cương sững người một lúc, “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Con cũng không biết là chuyện gì mà!
“Con đừng hòng lừa mẹ, nếu con không nghe lời, mẹ sẽ bảo cha con đánh con một trận, cái thằng này mày không chọc người ta tức chết thì chịu không nổi à?”
“Mẹ, con thật sự không có mà!” Tống Kiến Cương chỉ bị Dương Hồng Vệ uy hiếp chút tiền thuốc men, lại còn lấy chuyện lúc trước để uy hiếp, không phải là mẹ Dương Hồng Vệ tưởng trong nhà có tiền nên muốn giới thiệu cháu ngoại gái cho anh ta đấy chứ?
Trong lòng Tống Kiến Cương thấy cứ như bị nhục nhã vậy, Dương Mẫn là Dương Mẫn, em gái họ của Dương Hồng Vệ là cái thá gì mà dám giới thiệu cho anh ta chứ?
Anh ta phải đảm bảo nhiều lần rằng mình không có gì với em họ của Dương Hồng Vệ, chỉ tay lên trời thề: “Mẹ à, chuyện con tìm vợ nhất định để cho mẹ quyết định, con sẽ không làm mấy chuyện ngu xuẩn nữa!”
“Vậy con cách xa cái thằng Dương Hồng Vệ kia ra một chút, ngày nào cũng chơi với nó, người ta sắp coi con thành đứa vung tiền như rác rồi kìa!”
Ánh mắt Tống Kiến Cương u ám, gật đầu đồng ý: “Con biết rồi, mẹ, lần này con sẽ nhớ kỹ!”
Nếu chuyện này đã không thể thì anh ta cũng muốn đá văng Dương Hồng Vệ ra, chỉ là bây giờ vẫn chưa có cách thôi.
Qua bữa trưa là lúc thời tiết nóng nhất vào mùa hè, người nhà họ Tống đều về phòng ngủ trưa, Tống Nguyệt Minh cũng không ngoại lệ, cô nằm trên giường phe phẩy quạt hương bồ, dỏng tai nghe ngóng động tĩnh ở phòng phía Tây, chắc vì bị Hoàng Chi Tử dạy dỗ một trận nên Tống Kiến Cương thành thành thật thật ở nhà, qua ít hôm nữa mặt trời không còn quá gắt thì lại tiếp tục đóng đồ gỗ với Tống Kiến Binh.
Tới buổi tối, Tống Kiến Cương lại ra ngoài một lần nhưng cũng về rất nhanh, ngày nào anh ta cũng cùng ra cùng vào với Tống Kiến Binh, nếu muốn đi chỗ khác cũng chỉ có thể về nhà rồi lại ra ngoài sau.
Tống Nguyệt Minh thu hết những chuyện này vào mắt, cũng không nóng vội.
Lại qua hai ngày, mới sáng sớm Hoàng Chi Tử đã kéo Tống Nguyệt Minh ra, hôm nay là một ngày đặc biệt, chuẩn bị đính hôn nên Vệ Vân Khai đã hẹn trước là sẽ tới để đưa cô vào huyện mua quần áo vải vóc.
“Người ta mua vải là để làm hai bộ quần áo, mẹ đã bàn bạc là sẽ làm hai bộ, con đừng đòi thêm nhưng cũng đừng tiếc tiền của nó, chọn loại vải kha khá là được.” Hoàng Chi Tử sợ đòi hơn hai thì nhà trai sẽ có ý kiến, nhưng theo ý bà thì con gái bà tốt thế này kia mà, đừng nói là hai bộ quần áo, dù có là hai mươi bộ cũng đáng!
Tống Nguyệt Minh nói với vẻ vô tội: “Nhưng, con không biết nên mua bao nhiêu.”
“Kích cỡ làm quần áo hồi trước của con mẹ có ghi lại trên một tờ giấy, để lát nữa mẹ tìm cho con, con hỏi người bán vải chứ đừng để tính sai!”
“Dạ.”
Thời gian còn sớm nên nhà Tống yên tĩnh, Vương Quyên đã dắt Đại Bảo về nhà mẹ đẻ, hôm nay là ngày tốt, hợp với chuyện xây nhà hay sửa chữa, đây là chuyện lớn nên ba cha con Tống Vệ Quốc đều đi giúp đỡ những chỗ có vẻ náo nhiệt, lúc Hoàng Chi Tử muốn vào nhà chính thì trong bụng quay cuồng, bà kêu rên một tiếng rồi lấy giấy chạy vào nhà vệ sinh, trong sân chỉ còn mỗi một mình Tống Nguyệt Minh.