Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 62 - Chương 62.

Chương 62. - Chương 62. -

Tống Nguyệt Minh không dám chần chờ, bước chân nhẹ nhàng ra khỏi cửa nhà rồi rẽ trái đi về hướng Bắc, nhìn trước nhìn sau không thấy ai, đi thoe lối của hai ngày trước để bước vào nhôi nhà bỏ hoang kia, cây cỏ trong sân vẫn tươi tốt như cũ, cô nín thở nhìn bốn phía xung quanh, xác định không có ai nhìn thấy thì cô lại dùng sức đẩy cửa phòng bếp ra, nhánh cây hôm đó dùng vẫn còn ở đây, cô quen cửa quen nẻo chọc vào chỗ túi đồ kia.

Lần này không kiêng dè nhiều như lần trước nữa, trực tiếp mở túi ra, lấy hai thỏi vàng lớn và hai thỏi vàng bé ra rồi lại ném túi lại vào phòng bếp, một tay nắm bốn thỏi vàng nặng trĩu, một tay viết chữ trên mặt đất.

Sau khi viết xong thì vỗ tay phủi bụi, Tống Nguyệt Minh đóng cửa phòng bếp lại, đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài, cô lấy một cái bao cỏ để bọc hai thỏi vàng lớn lại, hai thỏi vàng bé thì bị cô cho vào túi áo.

Hai con thỏ hoang lông xám đang nằm trong ổ ăn cỏ, mấy cái miệng mấp máy, Tống Nguyệt Minh đặt cỏ tươi xuống trước mặt chúng rồi chuyển gạch bên cạnh ổ, bên dưới là hố nhỏ đã được đào sẵn, sau khi bỏ hai thỏi vàng lớn vào rồi đắp đất, lấy gạch đè lên, làm cong những chuyện này cô mới tới cạnh giếng rửa tay rồi xoay người đi ra vườn rau.

Trong vườn rau hôm nay có cà chua vừa đỏ vừa tươi, Tống Nguyệt Minh khom lưng hái một trái, mấy luống rau dưa này tầm mười ngày nửa tháng sẽ được xới đất một lần, hôm qua Hoàng Chi Tử vừa mới xới nên phần đất dưới chân mềm xốp, hơi dùng sức là có thể đào được hai cái hố, chia ra bỏ hai thỏi vàng nhỏ vào, rồi cầm cà chua đi tới cạnh giếng nước rửa sạch sẽ.

Lúc này, Hoàng Chi Tử mới vừa ra khỏi nhà vệ sinh: “Sao con thích ăn cà chua thế? Có điều cá chua nhà chúng ta đã trồng xong rồi, để ngày mai mẹ làm cho con ít mầm, tự con trồng thì sang năm mới có mà ăn.”

“Mẹ!”

“Ấy chà, thẹn thùng à? Được rồi, mẹ không nói con nữa, để mẹ đi tìm tờ giấy kia cho con, chắc là Vân Khai cũng sắp tới rồi đấy.”

Hoàng Chi Tử vội vàng bước vào nhà chính, Hoàng Chi Tử nghe thấy rõ có tiếng phanh xe đạp, nâng mắt thì thấy đôi chân dài của Vệ Vân Khai leo xuống khỏi xe đạp, trên tay lái còn treo hai túi lưới, là một trái dưa hấu vỏ xanh sọc đen cùng với một trái dưa lê.

Tống Nguyệt Minh há mồm cắn cà chua, ăn từng ngụm từng ngụm, gật đầu với anh: “Anh đến rồi à.”

Vệ Vân Khai dựng xe đạp lên rồi xách túi lười bước vào nhà, từng bước chân vững chãi hiên ngang, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt: “Ừ, cô ăn cơm chưa, đây là dưa hấu với dưa lê mà mẹ tôi bảo mang tới.”

“Ồ, cảm ơn bác gái nhé, cũng cảm ơn anh.” Tống Nguyệt Minh nuốt cà chua trong miệng xuống, phát hiện bên môi dính nước cà chua, vươn đầu lưỡi liếm nó một cách tự nhiên.

“Mẹ!”

Hoàng Chi Tử cầm một tờ giấy bước ra từ nhà chính, “Sao thế?”

Tống Nguyệt Minh hất cằm, trên mặt Hoàng Chi Tử lập tức hiện lên nụ cười tươi rói: “Vân Khai tới rồi đấy à, mau ngồi, uống nước không? Cháu tới thì cứ tới, còn mang đồ theo làm gì, cũng đâu phải trong nhà không có.”

Vệ Vân Khai đặt đồ lên bàn đá trong sân, cười nói: “Mẹ cháu nói năm nay dưa nhà trông rất ngọt, thế nên mới bảo cháu mang tới cho thím nếm thử.”

“Cũng được, mau ngồi!”

Hoàng Chi Tử bận rộn từ trong ra ngoài, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho Tống Nguyệt Minh, Tống Nguyệt Minh lại nghĩ kiểu gì cũng phải ăn hết cà chua cái đã, lãng phí là chuyện đáng xấu hổ.

“Mẹ, con vào đổi đôi giày.”

“Đi đi đi đi!”

Tống Nguyệt Minh liếc mắt nhìn Vệ Vân Khai một cái, đúng lúc đối diện với ánh mắt hơi kinh ngạc của đối phương, trong lòng cô hơi sững ra, bước chân về phòng phía đông không khỏi nhanh hơn, thật ra mang luôn đôi giày trên chân cô cũng không có gì, chỉ dính chút đất với sương sớm thôi, cô dậy sớm nên không mang sẵn đôi giày mới đã chuẩn bị sẵn.

Thay giày, ăn xong cà chua, Tống Nguyệt Minh lau miệng rồi mới ra khỏi phòng phía đông.

Hoàng Chi Tử đang khách sáo với Vệ Vân Khai: “Cha với anh con bé đều tới nhà chị dâu nó giúp xây nâng xà nhà, lẽ ra phải chờ chàu tới rồi mới đi, nhưng chỉ sợ để chuyện nâng xà nhà bị muộn chứ không phải không muốn tiếp cháu.”

Bình Luận (0)
Comment