“Không sao ạ, chú với anh cả cứ việc bận, cháu không sao ạ.”
Hoàng Chi Tử cười hài lòng, đúng là cậu Vệ Vân Khai này tốt hơn đám con trai trong thôn nhiều, nhìn là biết đây là người có thể làm chuyện lớn, không hấp tấp chút nào, bà lại cười rồi dặn dò: “Cháu với Nguyệt Minh đi đường cẩn thận, buổi trưa nóng, hai đứa tìm tạm chỗ nào nghỉ ngơi một lúc nhé, nhà cô út của Nguyệt Minh trên huyện, nếu không tìm thấy chỗ thì ghé nhà cô ấy cũng được, Nguyệt biết rõ địa chỉ.”
Vệ Vân Khai gật đầu, “Vâng ạ.”
“Vậy hai đứa mau đi đi, đợi thêm nữa là trời nóng lên đấy.”
Hoàng Chi Tử nói rồi đẩy Tống Nguyệt Minh.
Vệ Vân Khai đứng dậy, bước ra ngoài trước, bọn họ muốn lên huyện nên tất nhiên không thể đi bằng xe đạp được, anh đẩy xe đạp vào để ở nhà họ Tống, sau đó quay đầu nhìn Tống Nguyệt Minh, hai người một trước một sau ra cửa, Hoàng Chi Tử cũng vội vàng khóa cửa đi theo sau, bà cũng muốn tới nhà thông gia giúp một tay nên thuận đường đưa bọn họ tới ngã rẽ vào hẻm nhỏ.
“Hai đứa đứng chờ xe buýt tới thì tìm chỗ nào râm mát mà đứng, đừng phơi nắng!”
“Dạ biết, mẹ.”
Bước ra khỏi hẻm nhỏ thì ba người chính thức đi hướng khác nhau, cũng may lúc này cũng không có nhiều người ở nhà, bọn họ không gặp phải hàng xóm nào nên không cần giải thích, suốt cả chặng đường im lặng không nói gì.
Con đường này là đường lớn gần thôn Tiểu Tống nhất, đường lớn được trải nhựa đường nên cứ cách nửa tiếng là có xe buýt đi ngang qua, nhìn thấy ai vẫy tay thì để người đó lên xe.
Hai người vừa mới tới thì Tống Nguyệt Minh đã thấy có một chiếc xe chạy tới từ hướng Bắc: “Đó có phải xe buýt không?”
Vệ Vân Khai nhìn theo tay cô chỉ, kinh ngạc nói: “Đúng, vận may của chúng ta không tồi.”
“Vừa lúc không phải phơi nắng.” Tống Nguyệt Minh vẫy tay ra hiệu.
Xe buýt dừng lại trước mặt hai người, Tống Nguyệt Minh bước lên trước, Vệ Vân Khai đi theo phía sau, sau khi lên xe thì đưa tiền cho người bán vé, mỗi người năm giác.
Tống Nguyệt Minh không tranh trả tiền với anh cho dù trước khi ra cửa Hoàng Chi Tử cho cô tổng cộng năm đồng, cô ngồi xuống ở chỗ ngồi phía Tây không bị ánh nắng chiếu vào, Vệ Vân Khai thì đứng bên ngoài, bởi vì anh đến mà không gian vốn không rộng lớn lại có vẻ chen chúc hơn, hai người đứng rất gần nhau, hành động không quen tí nào, người tinh mắt vừa nhìn là biết đây là đôi vợ chồng sắp cưới.
Bọn họ ngồi sát cửa sổ, cửa sổ được mở hết nên gió lúa vào, xua tan đi thời tiết nóng nực suốt chặng đường đi.
Tống Nguyệt Minh nhìn ngoài cửa sổ thấy rất mới lạ, đây là lần đầu tiên cô ngắm nhìn thế giới bên ngoài, lặng lẽ nhàn nhã, nếu là tương lai thì hoàn cảnh thế này chỉ có ở các khu du lịch sinh thái, hoàn toàn là chỗ thuần thiên nhiên...
Có người chạm nhẹ vào cánh tay cô, Tống Nguyệt Minh quay đầu nhìn thì thấy một bàn tay để ở trước mặt, trong lòng bàn tay là sáu viên kẹo sữa, Vệ Vân Khai mỉm cười ra hiệu cô ăn đi, nụ cười này cô nửa hiểu nửa không , nhưng nó vẫn tràn đầy thiện ý.
Tống Nguyệt Minh duỗi tay cầm lấy một viên kẹo sữa, đầu ngón tay mảnh khảnh lướt qua lòng bàn tay của anh như chuồn chuồn lướt nước.
Tiếng sột soạt do lột giấy gói kẹo vang lên không rõ ràng trong xe, cho kẹo sữa vào trong miệng, hương vị ngọt ngào lan ra từ đầu lưỡi, phảng phất như chạy thẳng đến tận đáy lòng.
“Ngọt quá.”
Cô híp mắt, rất thích, hưởng thụ hương vị của viên kẹo sữa này.
Từ trước đến nay Vệ Vân Khai không thích ăn ngọt, chỉ là khi ra cửa lại nhìn thấy chỗ kẹo sữa còn dưa lại từ đợt gặp mặt gia đình, không hiểu sao lại bóc một nắm bỏ vào túi áo. miệng.
Kẹo sữa dính răng, lúc nói chuyện không tiện, ăn kẹo xong, Tống Nguyệt Minh nhìn những thôn xóm lướt ngang qua, đột nhiên hỏi: “Có phải từ nhà ta vào huyện gần hơn không?”
“Đúng vậy.”
Thôn Ngụy Thủy cách thị trấn Thanh Thủy khoảng mười lăm dặm đường, còn thôn Tiểu Tống cách thị trấn Thanh Thủy khoảng hai mươi lăm dặm.
“Vậy có phải từ tỉnh chỗ anh lên thị trấn gần hơn nữa không?”
Vệ Vân Khai gật đầu: “Khoảng năm sáu dặm gì đấy, có đôi kia phải lên thị trấn làm việc.”