“Tôi chưa lên thị trấn lần nào, đến lúc đó cần anh dẫn đường.”
“Được, yên tâm đi, sẽ không để em lạc mất đâu.” Nụ cười của Vệ Vân Khai dần lớn hơn, lại mở tay ra bảo cô ăn kẹo sữa đi.
Tống Nguyệt Minh lắc đầu: “Không ăn nữa đâu, ngọt quá.”
“Được, vậy tôi để lại cho cô.”
Tống Nguyệt Minh ừ một tiếng, trong lòng lại có thứ cảm giác gì đó rất lạ, cô chưa từng nghĩ Vệ Vân Khai lại là người... dịu dàng như thế?
Dọc đường xe buýt có dừng lại hai ba lần, mãi cho đến bến trên xe cũng không ngồi đầy người, Vệ Vân Khai bước xuống xe trước rồi đứng ở cửa xe đón cô xuống, lcus Tống Nguyệt Minh nhảy xuống tất nhiên là nắm lấy cánh tay anh để giữ thăng bằng cho bản thân, sau đó nhanh chóng buông tay ra.
Trong thị trấn phồn hoa hơn dưới nong thôn một chút, cạnh bến xe người tới người đi vội vàng, Tống Nguyệt Minh nhìn ngó khắp nơi, Vệ Vân Khai chỉ vào phía Nam của bến xe: “Cửa hàng bách hóa ở bên kia.”
“À vâng.” Tống Nguyệt Minh mắng thầm, bản thân đúng là trở thành đồ hai lúa mới lên thành phố lần đầu.
Lý do gọi là cửa hàng bách hóa mà không phải tòa nhà bách hóa là vì khả năng chi tiêu trong thị trấn và những vùng nông thôn xung quanh có hạn, bọn họ đi bộ sang, Tống Nguyệt Minh đi sát theo sau Vệ Vân Khai, ban đầu anh bước khá nhanh, nhưng sau năm sáu bước thì nhận thấy không thích hợp bèn thả chậm bước chân để chờ cô.
Tống Nguyệt Minh nhớ ra, từ lúc bọn họ rời khỏi nhà cũng như thế này.
Cửa hàng bách hoá khá đông người, hàng hóa trên quầy có hạn, người ở quầy vải vóc rất nhiều, bọn họ xếp hàng sau người ta, Tống Nguyệt Minh đang nhìn màu sắc và hoa văn của những thước vài ấy, ở thị trấn nhỏ này khó mà mua được quần áo may sẵn, hàng nhập về luôn cung không đủ cầu, có thể mua được thước vải đẹp đã đủ vui vẻ rồi.
Một bác gái mua được thước vải như ý nên xoay người chen về phía Tống Nguyệt Minh, dáng người của bà ấy mập mạp nên sức đẩy rất lớn, Tống Nguyệt Minh né ra đằng sau theo bản năng, lúc cơ thể mất thăng bằng nên loạng choạng thì đằng sau có người đỡ lấy bả vai cô kịp lúc, tránh thảm kịch ngã dập mông xảy ra.
“Sao chen vào làm gì?” Bác gái mập mạp chen ra còn bĩu môi nói thầm, đến câu xin lỗi cũng không thèm nói đã lắc mông bỏ đi.
Tống Nguyệt Minh trợn trắng mắt: “Không sợ vặn trật eo à!”
Bác gái mập mạp quay đầu nhìn một cái, thấy sau lưng cô gái trẻ tuổi kia có một chàng trai cao to vạm vỡ thì không dám nói gì nữa, đi sang quầy kế bên.
“Vậy, tôi phải mua thế nào đây?” Tống Nguyệt Minh do dự hỏi, dù sao người đằng sau mới là người bỏ tiền.
Vệ Vân Khai móc phiếu vải ra: “Đây là phiếu vải được phát sau khi tôi đi làm, mẹ tôi để dành đấy, cô cứ nhìn rồi mua, tôi cũng không hiểu mấy thứ này.”
Tống Nguyệt Minh cười nhưng vẫn hỏi đầy nghi ngờ: “Thật không?”
“Đương nhiên.”
Nếu đã có phiếu thì không cần lo gì nữa, đến lượt Tống Nguyệt Minh mua vải, cô chỉ vào một miếng vải sợi tổng hợp màu trắng rồi nói muốn ba thước, vải kaki muốn bốn thước, còn có vải bông màu vàng nhạt in hình hoa nhí để làm một cái váy dài, vừa đủ một cái váy và một bộ quần áo, không mua nhiều hơn.
Người bán hàng đòi phiếu vải, báo giá, đống vải này không rẻ tí nào: “Tổng cộng mười đồng và ba mao.”
Tống Nguyệt Minh quay đầu lại nhìn theo bản năng, lương một tháng của công nhân thời bấy giờ có khoảng mấy chục đồng, cô mua đống vải này chắc tiêu khoảng nửa tháng tiền lương của Vệ Vân Khai.
Vệ Vân Khai trả tiền ngay không chần chừ, lấy mười ba đồng ra đưa cho người bán hàng, người bán hàng từng gặp nhiều người mồm mép rồi, những người không trả giá đòi thêm chút vải lẻ thế này chỉ là số ít, cười tủm tỉm nhận tiền rồi thối lại bảy mao.
“Cô còn thích thước vải nào không?”
“Dạ?”
Vệ Vân Khai chỉ vào cuộn vải bông hoa nhí màu xanh nhạt: “Không phải cái kia rất đẹp sao?”
Người bán hàng nghe thấy thì biết ý, vội vàng mang cuộn vải này tới trước mắt Tống Nguyệt Minh: “Ánh mắt của đồng chí tốt thật đấy, đây là nhóm hàng mới tới cửa hàng bách hóa của chúng tôi, chỉ có loại này là màu xanh thôi, dùng may váy hay may áo cho mấy cô gái đều rất đẹp!”