Người bán vải cũng phụ trách bán len sợi, lần này thì xem như là người quen rồi, cô ấy cười khanh khách móc một cuộn len sợi màu đen từ trong quầy ra: "Đồng chí, cô xem này, loại này mềm mại hơn loài cô vừa xem đấy, loại này được làm từ lông dê, là tôi tính để dành cho chị em mình đấy, cuối cùng cô ấy lại nói với tôi là cô ấy không cần nữa, tôi cảm thấy cô biết nhìn hàng, bán cho cô có được không!"
Tống Nguyệt Minh sờ thử, đúng là cảm nhận được sự khác biệt, nhưng giá cũng rất chát, tiêu mất một nửa "gia tài khổng lồ" mà cô mang theo, Vệ Vân Khai vốn định bỏ tiền nhưng cô lại quay đầu lắc đầu ngăn cản anh, ánh mắt không cho từ chối ấy khiến Vệ Vân Khai ngây ra một lúc.
Mua len sợi xong, Tống Nguyệt Minh cảm thấy thỏa mãn rời khỏi cửa hàng bách hoá, lúc vào trời nắng choi chang nhưng lúc ra thì trời đã âm u, người đi đường vội vội vàng vàng chuẩn bị tránh mưa.
"Hay là chúng ta về nhanh thôi, trời sắp mưa rồi!"
"Được."
Cũng may, từ cửa hàng bách hoá đến bến xe không quá xa, bọn họ vừa tới thì bắt được một chuyến xe dừng lại, chuẩn bị chờ đến giờ là chạy ngay.
Tống Nguyệt Minh rất hài lòng: "Số hai chúng ta không tồi tí nào."
Xe buýt bọn họ ngồi đi xuyên qua hai thị trấn nên không được đúng giờ, nếu gặp chuyện gì thì không biết đến bao giờ mới được lên xe, thế mà cả chuyến đi lẫn chuyến về của hai người đều có thể lên xe được, có thể nói là vô cùng may mắn.
"Là số cô may mắn, lần trước tôi phải chờ rất lâu mới được lên xe ngồi."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, sau khi ngồi lên xe thì bắt đầu mưa to tầm tã, suýt chút nữa là bọn họ đã mắc mưa rồi, xe dừng ở cửa ra, hai bên có vách che nên mưa không bị thổi vào, sau khi tài xế đằng trước tắt máy thì chắc đã đi ăn cơm nên không có ở trên xe, nơi này yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ.
Tống Nguyệt Minh bị gió thổi lạnh, vội vàng quay mặt đi hắt xì, lúc quay đầu lại thì người bên cạnh đưa một cái khăn tay sang, là khăn vuông sạch sẽ màu xanh nhạt được gấp gọn gàng.
"Cám ơn." Lời cảm ơn của cô bị tiếng mưa lấn át.
Vệ Vân Khai sửa sang lại đồ rồi đặt sang ghế bên cạnh, sau khi Tống Nguyệt Minh lau xong do dự không biết có nên trả lại khăn tay cho anh hay là mượn con mưa này, giặt sạch rồi mới trả lại...
"Này, anh đưa tay đây." Cô cố ý nói to hơn, sợ anh không nghe thấy.
Vệ Vân Khai vừa giơ tay lên thì cổ tay đã bị cô nắm lấy, một làn hơi ấm dán vào lòng bàn tay anh, bàn tay thon thả của cô so với anh thì trông vô cùng yếu ớt, cứ như chạm vào là vỡ ngay.
Tống Nguyệt Minh lại giang hai tay, có lẽ là đo độ rộng bàn tay của anh, lặng lẽ ghi nhớ vào lòng, thấy ánh mắt của anh thì cười giải thích: "Cái đó, anh dùng tay đỏ thử xem chụp tai giữ ấm cần bao nhiêu, chắc là chỗ len sợi này đủ để làm một đôi găng tay và một cái chụp tai cho anh đấy, tôi đan không tốt anh cũng đừng chê."
"Đương nhiên là không rồi." Lúc cô không cho anh trả tiền anh đã lờ mờ đoán được, bây giờ chứng thực rồi, trong lòng anh thấy còn hân hoan hơn lúc đoán được.
Tống Nguyệt Minh dứt khoát mở khăn tay ra, cô không cảm thấy mình bẩn, cũng cam chịu rằng Vệ Vân Khai sẽ không chê, kéo khăn tay theo đường chéo, ướm từ lỗ tai bên này sang lỗ tai bên kia, lcus xoay người chồm sang thì có vẻ như đang ôm lấy anh.
Ngón tay lành lạnh chạm vào vành tai như có dòng điện mỏng manh chạy ngang qua cở thể, Vệ Vân Khai giơ tay lên nắm lấy bàn tay cô đặt ở lỗ tai bên trái theo bản năng, cằm dán vào cái khăn tay kia.
Nếu có gương, nhất định lúc này trông anh rất ngốc nghếch.
Tống Nguyệt Minh nhanh chóng rút tay về, thắt một cái nút ở vị trí đo được: "Ừm, có lẽ là dài khoảng chừng này, tôi sẽ đang thử trước, nếu ngắn thì lại đan dài thêm."
Lỗ tai Vệ Vân Khai nóng lên, trong cổ họng phát ra một tiếng ừ, sợ cô không nghe thấy lại mở miệng nói: "Được."
"Vậy tôi mượn dùng khăn tay của anh trước nhé, dùng xong sẽ trả lại cho anh!"
"Được."