Hai má Tống Nguyệt Minh đã nóng lên rồi nhưng vẫn tỏ vẻ bình thường nhìn ra ngoài cửa sổ, cơm mưa mùa hè tới nhanh nhưng đi cũng nhanh, vừa rồi mưa tầm tã nhưng giờ đã bớt âm u, dù vẫn còn mưa nhưng mặt trời đã ló dạng, nếu đi ra ngoài chắc chắn có thể nhìn thấy mưa bóng mây.
Chỉ tiếc rằng trong tay cô không có máy chụp ảnh, không thể ghi lại cảnh tượng đẹp mắt này, lúc đang ngây người thì bỗng dưng mu bàn tay bị ai đó nắm lấy, bàn tay của anh khô ráo hơi lạnh, nhẹ nhàng lật tay cô lên, cúi đầu nhìn xuống thì thấy có viên kẹo sữa được anh bỏ vào lòng bàn tay, giấy gói kẹo chạm vào khiến làn da ngứa ngáy.
Anh rút tay lại rất nhanh, Tống Nguyệt Minh cầm lấy viên kẹo sữa này, dừng một chút rồi bóc giấy gói kẹo ra cho vào miệng, vẫn ngọt như cũ, ăn còn ngon hơn cái hồi sáng nữa.
Mưa bên ngoài đã tạnh hoàn toàn, không biết tài xế chui từ đâu ra, nhìn vào trong thì thấy chỉ có hai người bọn họ nên lại xuống xe kêu người, tìm được nhiều người thì mới hồi vốn được, chứ chạy xe mà không có ai thì ông ấy lấy gì mà ăn!
Đợi mười mấy phút đồng hồ, có bảy tám người lục tục đi lên, trên người mỗi người đều mang theo chút hơi nước, Tống Nguyệt Minh quay đầu liếc nhìn anh một cái, trong đôi mắt toàn là ý cười may mắn.
Xe buýt rời khỏi trạm, ánh mặt trời thoát khỏi mây đen có màu vàng, rực rỡ ở chân trời, cửa kính xe hai bên có gió lạnh thổi vào, cơn gió này xua tan phân nửa sự oi bức của thời tiết, cũng khiến đồng ruộng khô cạn được tẩm bổ.
Tốc độ trở về rất nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt đã về tới thôn Tiểu Tống, hai người họ xách đồ bước xuống xe.
Ra khỏi đường cái trải nhựa đường thì tới đường đất, những vũng nước sau cơn mưa là điều không thể tránh khỏi, Tống Nguyệt Minh thật cẩn thận đi theo sau Vệ Vân Khai, mỗi một bước chân đều là mặt đất vững chãi, đến trước cửa nhà mà trên chân cô cũng không dính bao nhiêu bùn lầy.
Vừa lúc ở nhà họ Tống có người.
Hoàng Chi Tử và Tống Vệ Quốc đều thấy vui vì cơn mưa này, đột nhiên nhìn thấy hai người xuất hiện ở trước mặt thì giật mình.
"Sao hai đứa về nhanh thế? Có mắc mưa không?"
Tống Nguyệt Minh lắc đầu: "Không ạ, tụi con ngồi trên xe trú mưa."
"Vậy thì được, Vân Khai, mau vào ngồi nghỉ ngơi một chút, mệt lắm rồi đúng không?"
Vệ Vân Khai buông mấy thứ đang xách xuống, lắc đầu cười nói: "Không ạ."
Tống Vệ Quốc vội vàng muốn nói chuyện với con rể tương lai, cẩn thận hỏi: "Mấy ngày nay có làm trễ nãi chuyện đi làm của cháu không? Trong nhà thế nào?"
Hoàng Chi Tử lại lấy mấy miếng vải ra, nụ cười trên mặt không nén được, nhất là khi nhìn thấy đôi giày cao gót được làm tinh xảo kia, giả vờ oán trách: "Đôi giày cao gót này có mua cũng không có dịp mang, mua nó làm gì?"
Tống Nguyệt Minh cong môi lên, cô cũng biết mua về tạm thời không có nhiều cơ hội để mang, nhưng còn không phải lúc đó nóng đầu à!
Vệ Vân Khai nhìn sang, cười khẽ nói: "Đi vào rất đẹp ạ."
Ai mang đẹp? Đương nhiên là con gái nhà bà mang đẹp rồi! Hoàng Chi Tử vô cùng vui vẻ, người ta bằng lòng mua nhiều thế thì có nghĩa là người ta nhìn trúng con gái nhà mình, vô cùng thích, chứ có ai ngốc mà cho không chứ?
Tống Vệ Quốc liếc bà một cái, ánh mắt thiển cận! Có điều, ông cũng thấy vừa lòng với anh con rể này, trước khi xác định chuyện kết hôn này, hai vợ chồng bọn họ còn ngủ không yên vì lo cho con gái cưng đấy!
Vệ Vân Khai ở lâu tại nhà họ Tống thì không thích hợp, chỉ ngồi một lúc rồi xin phép ra về, tới lúc gần đi, Hoàng Chi Tử cứng rắn đưa cho anh hai hộp quýt đóng hộp: "Đây là cho em gái cháu ăn, Nguyệt Minh không thích ăn cái này!"
Vệ Vân Khai không từ chối được nên đành nhận lấy, lúc đẩy xe đạp ra thì Hoàng Chi Tử đẩy Tống Nguyệt Minh bảo cô đi tiễn người.
Tống Nguyệt Minh cũng ra ngoài, trong con hẻm nhỏ không có ai cả, bước chân của anh không nhanh, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn cô một cái, đưa tay ra.
"Cái gì?"
Là ba viên kẹo sữa còn lại.
Tống Nguyệt Minh nhận lấy, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp quyến rũ của anh vang lên bên tai: "Nếu ngọt quá thì mỗi ngày ăn một viên thôi, mấy ngày nữa tôi lại mang tới cho cô."
"...Được." Qua ba ngày nữa là tới ngày trao đổi hôn thiếp.
"Tôi đi nhé."
"Ừ, đi đường cẩn thận."