Tống Kiến Cương ứa mồ hôi lạnh, người lấy vàng thỏi của anh ta có ý gì, nếu để người khác tố cáo lên rằng nhà họ Tống có chứa vàng thỏi, lại còn là gia đình địa chủ thì điều gì đang chờ đợi bọn họ đây? Ngày trước anh ta từng thấy chuyện đó rồi! Vậy chức thôn trưởng, đội trưởng của cha và bác cả anh ta có còn giữ được không? Trong nhà sẽ ra sao đây?
Tống Kiến Cương vừa giận vừa sợ, anh ta dùng sức xóa chữ dưới đất đi rồi lại bỏ đống vàng này về chỗ cũng, không dám đụng vào.
Hồn xiêu phách lạc ra khỏi ngôi nhà, trong đầu Tống Kiến Cương chỉ có một suy nghĩ duy nhất, nếu để anh ta biết chuyện này do ai làm thì nhất định anh ta sẽ chém chết người đó, để hắn ta vĩnh viễn không mở miệng được!
Ngày hôm sau Vương Quyên và Hoàng Chi Tử cảm thán mãi về số vải mới mua, hai người tìm người may quần áo, trong thôn có một nhà chuyện may quần áo, giao đống vải này cho họ làm là vừa đẹp.
Tống Nguyệt Minh cũng đi theo để xem kiểu dáng người ta đưa ra, cũng không quá quê mùa, đều là kiểu dáng kinh điển ở thời đại này, cô cũng không nghĩ được kiểu gì hơn nên đồng ý với kiểu của người ta, may hai cái váy rồi lại may một cái áo sơ mi trắng từ sợ vải tổng hợp, một cái quần từ vài kaki, sau khi giao tiền đặt cọc thì ba người và Đại Bảo vui vẻ quay về nhà.
"Thằng nhỏ Vệ Vân Khai này thật hào phóng!" Sau khi Hoàng Chi Tử biết bọn họ lên thị trấn tiêu xài hết bao nhiêu thì càng thấy vừa lòng cậu con rể tương lai này.
Vương Quyên cũng phụ họa lời mẹ chồng: "Lần này thì mẹ yên tâm rồi nhé, em út đúng là có phúc!"
Có đôi khi đúng là người so với người lại không bằng, người ta không làm gì mà vẫn tốt số, chậc!
Hoàng Chi Tử cười đắc ý, chợt nhớ ra lại hỏi: "Hôm qua hai đứa có ghé nhà cô út không?"
"Không ạ, buổi trưa quá nóng, mua đồ xong là đi ăn cơm, hơn nữa nếu ghé nhà cô út thì phải mua thêm đồ mang sang, cũng ngại bảo người ta tiêu thêm tiền." Trên thực tế Tống Nguyệt Minh hoàn toàn không nhớ tới chuyện này.
Hoàng Chi Tử chợt nhớ ra, lần đầu tới nhà thì phải mua quà sang, cũng may mà không đi, nếu không có khác gì đang ép người ta phải mua quà biếu đâu?
Đến nhà, Hoàng Chi Tử lại dọn dẹp không ngơi tay, qua hai ngày nữa thì người nhà họ Ngụy sẽ tới cửa, nếu trong nhà không gọn gàng để người ta cười thì sao?!
"Hửm, ai bỏ cái mũ rơm của mẹ ở đây thế? Trong nhà mình lộn xộn chưa kìa!"
Lời oán giận vô tình của Hoàng Chi Tử khiến động tác uống nước của Tống Nguyệt Minh khựng lại, lúc bọn họ ra ngoài chỉ có Tống Kiến Cương ở nhà một mình, cô như vô tình nhìn lướt qua ổ thỏ và ruộng rau, không thấy dâu vết đào xới lên thì tiếp tục bình tĩnh uống hết nước, quay về phòng.
Phòng phía Đông không quá lớn, chỉ có một bàn một ghế một tủ quần áo và một cái giường, ở thời đại này muốn giấu cái gì trong phòng cũng không có chỗ, trong tủ quần áo chứa tất cả quần áo của Tống Nguyệt Minh, vốn được xếp gọn gàng, lúc này không khó nhìn ra đã có dấu vết bị lung tung lên, có người vào phòng của cô, nói không chừng là không chỉ vào có mỗi phòng cô thôi!
Bệnh đa nghi của Tống Kiến Cương cũng đủ nặng!
Tống Nguyệt Minh cười trào phúng, chỉ vờ như không phát hiện có gì khác thường.
Từ lần Tống Kiến Cương mua hai ba cân thịt về, Tống Nguyệt Minh đã cảm thấy lạ rồi, anh ta không có công việc, cũng chưa đến tuổi kết hôn, trong tay không có bao nhiêu tiền, vậy mà Tống Kiến Cương mua một hơi hai ba cân thịt ba chỉ, còn hào phóng hơn cả Tống Vệ Quốc, tiền vẫn còn trong túi thì anh ta lấy tiền đâu ra?
Còn nữa, Tống Kiến Cương dụ dỗ Dương Hồng Vệ chặn đường cô trong hẻm nhỏ, ý định trong đầu anh ta chắc là dùng mạng của Dương Hồng Vệ để đổi Dương Mẫn, còn nếu cô không đồng ý buông tha Dương Hồng Vệ thì sao? Sao Tống Kiến Cương dám chắc là cô sẽ gật đầu chịu thiệt chứ?
Khi đó Tống Nguyệt Minh nhớ tới trong nguyên tác, sau năm 80 Tống Kiến Cương bắt đầu việc buôn bán, cũng lời được một khoảng tiền nhưng sau đó lại không đi trên đường ngay, vậy thì anh ta lấy tiền vốn từ đâu ra?