Trong tay Tống Kiến Cương có tiền, trong phòng còn có một cái "hang chuột", rõ ràng là nhát gan sợ quỷ lại còn ngày đêm để ý tới ngôi nhà bỏ hoang kia, nếu trong đó không có kho báu gì mới là lạ!
Lúc nhìn thấy vàng được giấu trong phòng bếp, Tống Nguyệt Minh không đụng đến nó là vì sợ rút dây động rừng, thứ hai là chuyện này cần lên kế hoạch hoàn chỉnh.
Nếu vạch trần chuyện Tống Kiến Cương giấu, chắc chắn Tống Kiến Cương sẽ không bỏ qua cho cô, còn nếu lấu hết vàng đi thì sẽ khiến anh ta muốn chó cùng rứt giậu, nhưng nhất định Tống Nguyệt Minh sẽ không để Tống Kiến Cương thuận lợi dễ dàng như thế được!
May mắn, trời cũng giúp cô! Nhà mẹ đẻ Vương Quyên nâng xà nhà, Tống Nguyệt Minh và Vệ Vân Khai phải lên thị trấn, tất cả mọi người đều có chứng cứ không ở nhà, đêm trước Tống Kiến Cương còn ghé vào ngôi nhà bỏ hoang đó để xác nhận sự tồn tại của số vàng đó, cho dù muốn trả thù thì cũng không trả thù lên đầu người nhà họ Tống, mà hàng chữ kia cũng khiến Tống Kiến Cương ném chuột sợ vỡ đồ!
Bây giờ là năm 78, thời cuộc vẫn chưa hoàn toàn ổn định, trong thôn cũng không biết được bao nhiêu tin tức, nhưng ký ức của mọi người về mười năm trước vẫn còn mới mẻ, tối thiểu có thể làm cho Tống Kiến Cương an phận một thời gian!
Tống Kiến Cương lật tung cả nhà lên cũng là đang ôm tia may mắn cuối cùng thôi, chắc là anh ta cũng hiểu được, số tiền lớn như thế, nếu là người nhà họ Tống phát hiện ra thì chắc chắn sẽ không để lại chút nào cho anh ta, thỏi vàng còn dư lại sau khi lấy đi bốn thỏi vàng kia là đang muốn cảnh cáo anh ta.
Về phần thỏi vàng, bây giờ là thứ không nên xuất hiện trước mặt người nhà họ Tống nhất, tránh để Tống Kiến Cương biết chân tướng, huống chi Tống Nguyệt Minh cũng cần một số tiền để làm chuyện khác, một ngày nào đó, nhất định cô sẽ trả số tiền đó lại cho những người nhà họ Tống đáng được hưởng.
Buổi tối, nhà họ Tống đốt đèn dầu, nghe Tống Nguyệt Minh đọc một phong thư, là thư của anh ba nhà họ Tống Tống Kiến Quân gửi về.
"Cha, mẹ, con trai Kiến Quân gửi lời thăm hỏi hai người, con ở bộ đội mọi chuyện đều ổn, mọi người không cần lo lắng, sức khỏe bà nội thế nào rồi ạ..." Giọng nói trong trẻo dễ nghe của Tống Nguyệt Minh quanh quẩn trong gian nhà chính tối tăm.
Những lời Tống Kiến Quân viết trong thư là chân thành thật lòng, ân cần thăm hỏi mỗi người trong nhà, kèm theo thư của anh là tiền trợ cấp anh để dành được, có một trăm sáu mươi đồng, dặn rằng một phần cho em gái, em gái tới tuổi đính hôn rồi, phải mua quần áo mua của hồi môn.
Hai mắt Hoàng Chi Tử đẫm lệ, nhịn không được nhắc mãi: "Thằng ba này đúng là, Nguyệt Minh, anh ba con thương con quá."
Tống Nguyệt Minh đọc thư xong, trong cổ họng nghẹn lại như nhét bông vào, mười sáu tuổi Tống Kiến Quân đã đi lính, một hai năm mới được về một lần, thế nên tình cảm với nguyên chủ cũng bình thường, bởi vì anh ba rất thành thật, không biết nói những lời dễ nghe như Tống Kiến Cương, nhưng bây giờ...
"Mẹ, con viết thư hồi âm cho anh ba nhé?"
"Đúng đúng đúng, viết cho nó, báo tin vui cho nó mới được, kể chuyện con đã đính hôn, đúng lúc quá, lúc anh ba con viết bức thư này cũng là lúc con đính hôn!"
Tống Nguyệt Minh viết thư theo lời nói của từng người, khi hạ bút lại bắt đầu do dự, chữ của cô với nguyên chủ khác nhau, bình thường viết thư cho Tống Kiến Quân, hoặc là cô hoặc là Tống Vệ Quốc, lần này lòi thì sao?
"Mẹ, mọi người nói đi, con viết ngoáy trước, chờ mọi người nói xong thì con lại chép một lần."
"Được, con muốn viết thế nào thì viết!"
Tống Nguyệt Minh thở phào một hơi, viết xuống không sót chữ nào mà bọn họ nói, viết xong cũng không dám để họ xem đã bưng đèn dầu về phòng mình rồi: "Để ngày mai con sẽ cho mọi người xem bản hoàn chỉnh!"
Hoàng Chi Tử cười trộm: "Lần này thì biết anh ba con tốt rồi chứ gì, muốn nhanh chóng biểu hiện đúng không?"
Tống Nguyệt Minh tỏ vẻ đương nhiên: "Đó là tất nhiên!"
Đèn dầu không đủ sáng, Tống Nguyệt Minh lại có thói quen ngủ sớm, nhưng chuyện bắt chước nét chữ của một người thì lại không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng khi tìm được đặc điểm trong chữ viết của nguyên chủ thì tốc độ viết quen tay tăng nhanh lên.