Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 74 - Chương 74.

Chương 74. - Chương 74. -

Hoàng Chi Tử cau mày: "Ý con là sao?"

"Con cảm thấy là có người ghen tị rồi."

Người ghen tị nhà họ Tống không chỉ có một hai người, nhưng vì sợ quyền uy của hai anh em nhà họ Tống ở thôn Tiểu Tống, nên phần lớn đều không dám làm gì, nhưng sau lưng thì đâu quản được miệng của người ta, người ta muốn nói thế nào thì nói, có người thân với nhà họ Tống thì sẽ nói cho bọn họ nghe chuyện này.

Đương nhiên Hoàng Chi Tử cũng hiểu rõ điều này, trong đầu đã điểm qua một loạt những người có thù với nhà họ Tống, mục tiêu đầu tiên chính là Lưu Đại Liên.

"Lưu Đại Liên chết tiệt này, nhất định là bà ta nói sau lưng!" Lần trước, Hoàng Chi Tử không dám đánh nặng Lưu Đại Liên là vì sợ có người sẽ nói nhà họ Tống ỷ thế hiếp người, nhưng lần này, chắc chắn bà phải tìm Lưu Đại Liên đòi giải thích!

Tống Nguyệt Minh sờ cánh mũi, cũng không phải cô muốn lôi Hoàng Chi Tử ra làm giáo, nhưng để bà ra mặt chuyện này vẫn tốt hơn là một cô gái vừa đính hôn như mình, hơn nữa cô còn nghi ngờ một người khác, đám phụ nữ đã kết hôn truyền miệng nhau rằng Vệ Vân Khai mạng cứng rắn khắc người nhà, nhưng mấy cô gái đã lớn cũng có thể nói một hai câu, cô vừa ra cửa cũng cảm nhận được mấy ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, tinh thần là ai lan truyền ra?

"Mẹ, mẹ đừng vội tìm người ta tính sổ, chờ bác gái tới rồi lại nói."

Hoàng Chi Tử nghĩ lại thấy cũng đúng, xảy ra chuyện này cũng nên nghe nhà trai nói thử xem sao, tại sao lại không nói trước khi đính hôn.

Đợi tới ngày họp chợ của thôn Tiểu Tống, Tống Vệ Cầm mới tới đây, bà tới để bán hai con gà trống nhà mình nuôi, trong nhà nuôi bốn con gà trống, để lại hai con để gáy sáng là được, lấy hai con ra bán cũng xem như là thêm được một khoảng.

Tống Vệ Cầm ăn xong cơm trưa mới tới, không có chuyện gì cũng ngại cọ cơm nhà anh em, thừa dịp họp chợ ghé nhà anh em uống miếng nước, trò chuyện một lúc thì không sao.

Ai biết mới vừa vào cửa, em dâu hai đã kéo tay bà như nhiều năm không gặp vậy.

"Chị cả à, cuối cùng chị cũng tới rồi!"

"Sao thế?"

Hoàng Chi Tử vội vàng hỏi bà: "Có thật là thằng nhỏ Vệ Vân Khai kia mạng cứng không? Khắc người nhà?"

Ánh mắt Tống Vệ Cầm lập lòe, bà một lòng làm mai mà quên mất chuyện này, nhưng trên mặt vẫn hiên ngang nói: "Đâu có chuyện đó? Em đừng nghe người ta nói bừa!"

"Nhà người ta đều nói hồi trước Vệ Vân Khai từng đính một mối, vừa gặp mặt thì người đó đã chết là sao?"

"Giời! Chuyện này em không ở thôn của chị nên không biết, chị nới với em, lúc con bé kia chết thì đã to bụng rồi, vậy thì sao nó lập gia đình được nữa?" Tống Vệ Cầm cây ngay không sợ chết đứng, bà thật sự không tính đẩy cháu gái nhà mẹ đẻ xuống hố lửa, có bệnh hay gì!

Hoàng Chi Tử lắp bắp kinh hãi: "Sao cơ? Vậy không lẽ con bé kia..."

Tống Vệ Cầm bĩu môi: "Đúng thế đấy, cũng không biết làm bậy với ai, sợ kết hôn sẽ lòi nên thắt cổ tự tử, người nhà con bé đó không muốn tin con gái nuôi lớn chừng đó đã mất, nên đi đồn trong thôn rằng Vệ Vân Khai mạng cứng, nhưng ai thấy con bé đó lúc chết thì hiểu ngay là có chuyện gì!"

"Hơn nữa, Nguyệt Minh là cháu gái ruột của chị, nếu người không đàng hoàng thì sao chị dám làm mối vô lương tâm như thế?"

Hoàng Chi Tử yên tâm một nửa, "Vậy chuyện cha mẹ nó chết thì sao?"

"Chuyện này thì chị không rõ, hồi trước Ngụy Căn Sinh từng đi làm lính, Vương Bảo Trân nói cha ruột Vệ Vân Khai là ân nhân của Ngụy Căn Sinh, mẹ của nó là sinh bệnh mất, trong nhà cũng chẳng còn ai, thế nên bọn họ mới đón Vệ Vân Khai về nuôi, đều là người thành thực, nếu không ai lại đồng ý nuôi thêm một thằng nhóc vào lúc mười năm trước chứ!"

"Cũng đúng."

Tống Vệ Cầm nhớ tới một chuyện, "Em dâu à, nên dạy cái gì cho Nguyệt Minh nhà ta thì phải dạy đi nhé, hôm kia Vương Bảo Trân còn hỏi Nguyệt Minh biết làm gì ở nhà, tới lúc kết hôn vợ chồng son sẽ ở riêng với cha mẹ chồng, lỡ như Nguyệt Minh không biết làm gì thì sẽ bị người ta xỉa xói đấy."

Nói tới đây, Hoàng Chi Tử chột dạ và hối hận, hai nhà đều có vấn đề nhỏ, nếu thật sự thẳng thắn trước khi đính hôn, có khi chưa chắc đã đính được đâu.

Bình Luận (0)
Comment