Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 75 - Chương 75.

Chương 75. - Chương 75. -

"Sao bà ấy nhớ mà hỏi chuyện này?"

Tống Vệ Cầm bĩu môi: "Chị nghe nói là Lưu Đại Liên kia về nhà mẹ đẻ tán phét, còn không phải do ghen tị Nguyệt Minh nhà chúng ta tìm được một đối tượng tốt à, em dâu, chị nói này, nhà ta biết điều nhưng cũng không thể để người ta ăn hiếp như thế được!"

Hoàng Chi Tử gật đầu mạnh mẽ, "Lưu Đại Liên đúng là thiếu đòn mà!"

Dù đã tìm được chứng cứ rằng lờn đồn từ Lưu Đại Liên mà ra, nhưng Tống Nguyệt Minh vẫn bảo Hoàng Chi Tử kiên nhẫn chờ một chút, cô muốn chờ thêm một người nữa.

May mà không phụ hi vọng của cô, rất nhanh người này đã tới cửa.

Mặt Vương Quế Chi còn đen hơn lần gặp nhau trước cổng Cung Tiêu Xã, mặc dù qua một mùa đông đã trắng trở lại được ít nhiều, nhưng lúc này, Tống Nguyệt Minh vẫn nhìn cô ta từ trên xuống dưới, cười nói: "Sao cậu lại đen hơn rồi?"

"Nguyệt Minh, cậu chỉ biết chê cười mình thôi, mình cũng không được như cậu, không cần làm gì chỉ cần ở nhà thôi." Vương Quế Chi chỉ cụp mi rũ mắt nhìn không ra vui buồn.

"Không còn cách nào, do cha mẹ mình thương nên không muốn mình xuống ruộng làm việc."

Bàn tay rũ hai bên người Vương Quế Chi siết chặt, cười mỉa gật đầu: "Đúng vậy, có điều Nguyệt Minh này, mấy ngày nay cậu không ra ngoài hả?"

Tống Nguyệt Minh lười biếng nâng mắt nhìn cô ta một cái: "Không có, trời nóng quá mình ra ngoài làm gì?"

"Nguyệt Minh, thật ra mình nghe thấy người ta nói vài lời không hay về cậu nên mình mới đến để nói cho cậu biết, bây giờ người ta đều nói Vệ Vân Khai khắc mạng với người nhà, lần trước mình nói mà cậu còn không tin, bây giờ người ta cũng nói thế rồi thì cậu cũng nên tin chứ? Cậu không thấy sợ sao?"

"Sợ cái gì?"

"Nếu anh ta thật sự khắc người trong nhà, vậy cậu biết làm sao? Mình nghe nói người lần trước đính hôn với anh ta chết khá thảm, nếu anh ta thật sự không có vấn đề thì tại sao đến giờ mới đính hôn chứ?"

Tống Nguyệt Minh như đang suy tư gì đó bóc một viên kẹo sữa ra, hôm đính hôn nhà trai cũng mang kẹo mừng sang, nhà họ Tống cũng mua một ít, nhưng số kẹo sữa hiếm hoi này lại bị Tống Nguyệt Minh và Đại Bảo chia nhau, trên bàn cô có để bảy tám viên.

Miệng Vương Quế Chi giật giật, giống như ngửi được mùi sữa thơm lừng kia, rất tự nhiên thò tay tính lấy kẹo sữa, nhưng đột nhiên Tống Nguyệt Minh lại trừng mắt nhìn sang.

"Cậu cũng không xem mình là người ngoài nhỉ, mình cho cậu ăn khi nào?"

Vương Quế Chi thu tay lại, thầm oán: "Nguyệt Minh, hai chúng ta lớn lên cùng nhau, sau càng ngày cậu càng nhỏ mọn thế?"

"Mình cho cậu rất nhiều thứ rồi, có phải hồi trước cậu còn thiếu tiền mình không, cậu trả tiền cho mình trước rồi nói tiếp." Vương Quế Chi từng vay tiền lẻ của nguyên chủ, nhưng chưa từng thấy trả lần nào, mặc dù nguyên chủ vênh mặt hất hàm sai khiến cô ta, nhưng tuyệt đối chưa từng đối xử tệ với cô ta lần nào.

"Mình, để hai ngày nữa rồi mình trả tiền cho cậu, hơn nữa bây giờ cậu đã có mấy trăm đồng, còn so đo chút tiền ấy với mình à."

Tống Nguyệt Minh hừ một tiếng, nói mỉa mai: "Không trả thì không trả thôi, có điều cậu cậu nói Vệ Vân Khai mạng cứng, lời này cậu nghe ai nói?"

"Mình, mình nghe Lưu Đại Liên nói, không phải nhà mẹ đẻ bà ta ở cùng một thôn với đối tượng của cậu sao, chắc chắn là có biết chút chuyện."

"Vậy cậu nói xem mình nên làm gì?"

Vương Quế Chi chần chờ một chút, gần đây tâm trạng Tống Nguyệt Minh thất thường, cô ta thật sự không dò được ý trong lời nói này là gì, nghĩ tới nghĩ lui rồi lắp bắp nói: "Nếu cậu thấy không thích hợp thì trước hết đừng đồng ý kết hôn sớm như thế, mình cảm thấy nhà trai vẫn còn vấn đề khác, mình từng nghe nói có nhà cho nhiều tiền sính lễ, kết hôn rồi mới đính là nhà trai có bệnh."

"Được rồi, mình hiểu ý cậu rồi, chỉ là mình không hiểu tại sao những người này lại thấy hứng thú với chuyện của mình như thế, cha mình tới thôn Ngụy Thủy hỏi thăm mà không được gì, nếu để mình biết là ai lan tin đồn của mình, chắc chắc sẽ khiến cô ta biết mặt!" Tống Nguyệt Minh nói xong câu cuối cùng còn vỗ bàn một cái thật mạnh!

Trái tim Vương Quế Chi nhảy dựng theo, miễn cưỡng cười một cái: "Ai lại rảnh rỗi đi truyền cái tin này, Nguyệt Minh, cái đó, cậu bảo chú đổi một việc cho cha mình nhé."

Bình Luận (0)
Comment