Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 77 - Chương 77.

Chương 77. - Chương 77. -

Hàng xóm mặt tròn oán thầm: Biết người ta là cán bộ còn muốn chống lại, không phải bà thấy rảnh đến đau trứng à?

"Tôi chỉ nói với các bà thôi mà, sao Hoàng Chi Tử biết được, có phải các bà nói cho bà ta không?"

Hàng xóm mặt tròn vội vàng xua tay: "Tôi không có nói, nghe một chút thì thôi, không thể xem chuyện này là thật được, hơn nữa chị Chi Tử có nói bà về nhà mẹ đẻ kể mà, bác gái nhà Nguyệt Minh cũng gả sang đó, vậy mà bà còn đi nói cho được, thế có khác gì đang chờ người ta tới tìm bà tính sổ đâu!"

Lưu Đại Liên hừ một tiếng: "Mạng cứng thật thì tốt quá!"

Hai trăm chín mươi đồng! Đối tượng trước của con gái bà ta là Tống Kim Mai đến tám mươi đồng cũng không chịu đưa, con nhỏ Tống Nguyệt Minh kia quý giá chỗ nào! Nếu bà ta có hai trăm chín mươi đồng này thì hai đứa con trai đã có nhà mới để cưới vợ rồi!

Hàng xóm mặt chữ điền luôn im lặng cũng nhỏ giọng nói: "Hôm qua tôi thấy con gái nhà Vương Quý đi tìm Nguyệt Minh, từ nhỏ hai đứa nó đã thân thiết rồi, có khi nào là Quế Chi nói cho Nguyệt Minh không?"

Mặt tròn nhìn mặt chữ điền, đây là xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện đấy hả.

"Chị hai của Vương Quế Chi gả tới thôn Ngụy Thủy đúng không? Cô nàng này ngày nào cũng theo sau mông Nguyệt Minh, chắc là trong lòng ghen tị lắm đây." Mặt chữ điền bắt chước cách Hoàng Chi Tử oán giận với mình để nói cho Lưu Đại Liên nghe.

Lưu Đại Liên bị dắt mũi ngay: "Nhất định là nó, nêu không phải nó đi nói thì sao Hoàng Chi Tử đến kiếm chuyện với tôi chứ!"

Cách hai ngày, Tống Nguyệt Minh nghe được lời đồn ngư nguyện, bởi vì một chút việc nhỏ mà Lưu Đại Liên và mẹ Vương Quế Chi đánh nhau một trận lớn, hai người bị thương rất nhiều đã vậy còn tiện tay cào một vết trên cổ Vương Quế Chi nữa chứ, hai nhà ầm ĩ ban ngày nên phân nửa người trong thôn đều ra xem náo nhiệt.

Hoàng Chi Tử và Vương Quyên ngồi trong nhà bất động, nhưng nghe chiến báo từ tiền tuyến thì đều thấy rất vui vẻ, nhất là Vương Quyên, cô biết chủ ý này là do cô út ra, âm thầm cảm thán Nguyệt Minh còn có đầu óc hơn trước kia, đúng là người đã đính hôn thì khác hẳn với lúc trước.

Trong thôn ồn ào một thời gian, hôm nay hết xem người này đánh nhau thì ngày kia lại xem con gái nhà họ Dương xuất giá, muốn gặp một chuyện vui cũng không dễ dàng, ở thời đại thiếu sự giải trí này, thì nhà nào cũng muốn góp mặt ở chuyện vui.

Người nhà họ Tống không làm gì, ngoài Tống Vệ Quốc phải uống rượu mừng thì những người khác ở nhà, nên làm gì thì làm nấy, Hoàng Chi Tử nhìn chằm chằm Tống Kiến Cương ở nhà, nhân tiện quan sát xem có thật là Tống Nguyệt Minh đã buông bỏ hay chưa.

Tống Nguyệt Minh ngẫm nghĩ, rảnh rỗi thì cũng rảnh thật, rau hẹ trong nhà lại mọc lứa mới, chúng ta ăn sủi cảo nhân rau hẹ trứng gà đi!

Lấy năm sáu quả trứng ra xào chín thơm với dầu, sau đó dùng cái xạn xúc trứng gà ra để một bên cho nguội, rau hẹ rửa sạch xong thì cắt thành vụn nhỏ, sau đó dùng nước ấm ngâm miến khoai lang, ngâm cho miến mềm rồi cũng mang ra cắt nhỏ, cho miến và rau hẹ vào chung trong nồi đựng trứng ban nãy, cho muối, thập tam hương[1] và mỡ heo vào, mùi hương thơm lừng kia bốc lên bây ra ngoài rất xa, đến bước này lại đập thêm hai ba quả trứng gà sống vào rồi trộn đều nhân rau hẹ, cán xong vỏ sủi cảo thì rất nhanh đã có một nồi sủi cảo được gói xong!

Tống Nguyệt Minh nhìn động tác thuần thục của Hoàng Chi Tử, bà nội của cô cũng gói như thế, còn có thể dùng loại nhân này để làm bánh gối, cô nuốt một ngụm nước bọt, nói một yêu cầu có chút quá đáng: "Mẹ, con muốn ăn bánh gối!"

Hoàng Chi Tử tiếc dầu, ngoài lúc lễ mừng năm mới thì khó có khi trong nhà chiên cái gì, nhưng nghĩ lại thì chưa chắc năm nay con gái đã được ăn Tết ở nhà, thế là dằng lòng chấp nhận: "Được, chờ rằm tháng tám mẹ sẽ làm bánh gối và bánh rán bọc đường!"

"Tuyệt!"

Lần này gói sủi cảo, Tống Nguyệt Minh đã có thể quen tay gói được sủi cảo đẹp, Vương Quyên ngồi cán vỏ mà cười khen, Hoàng Chi Tử cực kỳ kiêu ngạo, chỉ là nhớ tới chuyện con gái nhà mình bị nói là yếu ớt thì có hơi do dự, qua nửa tháng này, không có người nhà họ Ngụy nào tới, đây là ý gì đây?

Bình Luận (0)
Comment