Gói xong một mẻ, Hoàng Chi Tử lại lấy một cục bột từ trong chậu sành đựng bột ra rồi đặt lên thớt nhồi, gói sủi cao lâu nên không thể hết hết bột ra được, bằng không chờ tới lúc gói xong một mẻ sủi cảo thì phần bột khác đã cứng lại rồi, không dễ gói nữa!
Trong lúc chờ đợi cục bột được cắt nhỏ ra thì Tống Nguyệt Minh đứng trong sân hóng gió, Đại Bảo đang ngồi dưới tàng cây đào cái gì đó, trông ra dáng ra vẻ khiến người ta thấy là muốn bật cười.
"Đại Bảo, cháu đang làm gì đấy?"
Đại Bảo nghe thấy tiếng thì đứng dậy: "Cô út, sâu!"
"Sâu gì cơ?"
Tống Nguyệt Minh nói xong thì bước tới ngồi xổm xuống nhìn chung với thằng bé, sàn nhà là bùn đất, mỗi khi vào mùa mưa lầy lội thì khổ không chịu nổi, đến bây giờ góc sân vẫn còn rêu xanh tạo thành do đợt mưa trước.
Trên mặt đất có một cái hang nhỏ, dường như bên trong có cái gì đó đang liên tục đào đất, Tống Nguyệt Minh tập trung nhìn vào, là một con ấu trùng đang cố chui từ dưới đất lên, có điều ở đây, con ấu trùng này được gọi là...
"Nhộng ve sầu!" Đại Bảo kêu tên nó một cách chính xác.
"Không phải chỉ có buổi tối mới bò ra ư? Sao bây giờ để cháu tìm được nó rồi?"
Tống Nguyệt Minh nói thầm rồi nhìn xung quanh muốn tìm một nhánh cây để đào rộng cái hang của nhộng ve sầu ra, thứ khiến người ta khó ngủ nhất vào mùa hè chính là ve sầu, phần lớn ấu trùng của nó chỉ ra ngoài leo lên cây vào buổi tối để chờ lột xác, trong thôn có rất nhiều con nít đi tìm bắt bọn chúng, bắt được rồi thì bỏ vào chén để dành xào trước khi xào rau vào sáng hôm sau, đây là món mặn thường thấy nhất vào mùa hè.
Trên mặt đất có một nhánh cây khô, Tống Nguyệt Minh rất cẩn thận gạt lớp đất mỏng xung quanh ra, sau đó đút nhánh cây vào xoa tay chờ nhộng ve sầu bò lên theo nhánh cây, nhưng nhộng ve sầu tuổi nhỏ vừa mới ra ổ lại không hiểu được hi vọng của cô, ngược lại không nhúc nhích gì nằm yên trong hang nhỏ.
Đại Bảo nóng nảy, một tay nắm ngón trỏ Tống Nguyệt Minh đưa tới sát cửa hang: "Cô út ơi, bắt!"
"Cô không dám!" Nói giỡn à, cô dám ăn chứ đời nào dám bắt!
Cách cửa sổ phòng bếp Hoàng Chi Tử thấy cảnh như vậy thì cười ha hả nói: "Đại Bảo, cháu tìm cô út bắt nhộng cho cháu là tìm nhầm người rồi, từ nhỏ nó đã không dám bắt!"
Đại Bảo nghe hiểu được, chán nản ngẩng đầu, lúc nhìn thấy người đứng ngoài cửa thì đôi mắt sáng lên, đứng dậy chạy lạch bà lạch bạch tới, mặc dù vẫn không nhớ phải gọi người ta là gì, nhưng lại nắm tay ánh kéo tới đây không chút do dự.
"Bắt!"
Lúc Đại Bảo chạy ra thì Tống Nguyệt Minh mới phát hiện ngoài cửa có người đang đứng, đứng lên theo bản năng: "Sao anh lại tới đây?"
Đôi mắt Vệ Vân Khai trong suốt, mỉm cười nói: "Tới đưa chút cá."
Đầu tiên anh đi theo Đại Bảo nhẹ nhàng bắt lấy con nhộng, nhưng Đại Bảo cũng là đứa nhát gan, dám nhìn chứ không dám cầm, chạy đến dưới mái hiên cầm một cái chai trong suốt tới, ý bảo anh bỏ vào trong đi.
Hoàng Chi Tử trong phòng bếp đã nghe thấy động tĩnh không bình thường, vội vàng đi ra xem: "Vân Khai, cháu tới đấy à! Đúng lúc lắm, ở nhà gói sủi cảo rau hẹ trứng gà, ở lại ăn đi!"
Vệ Vân Khai gật đầu, mở miệng giải thích: "Thím à, hôm nay cháu với anh cả xuống sông bắt mấy con cá, mẹ cháu bảo đưa sang cho thím nếm thử."
"Ôi giời, tụi nhỏ các con bắt được mấy con cá còn đưa sang đây làm gì, giữ lại mà ăn!" Ngoài miệng Hoàng Chi Tử khách sáo nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ, vừa rồi còn đang nghĩ không biết nhà họ Ngụy có ý kiến gì hay không, kết quả người ta đã đưa cá tới cho ăn!
Vệ Vân Khai quay về lấy cá treo trên xe đạp, trời nóng, sợ mang như bình thường thì giữa đường cá sẽ chết, không còn tươi, thế là anh treo một xô nước trên tay lái, bên trong chứa nửa xô nước, hơn phân nửa cá bên trong vẫn còn sống!
Đúng là trong thôn có một con sông, nhưng nước sâu không thấy cá lại chẳng có lưới, không dễ gì mà bắt được cá, bây giờ trong xô có rất nhiều cá, cá trích to cỡ bàn tay thì tầm năm sáu con, còn có một con cá mè trắng nặng tầm hai - ba cân, cùng với mấy con cá nhỏ nhiều loại, hiếm khi nào thấy nhiều thế này!