Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 85 - Chương 85.

Chương 85. - Chương 85. -

"Đúng, tùy tiện xem."

Tống Nguyệt Minh liếc sơ, có chút là về nguyên lý máy móc, có chút là phương diện vật lý, có một ít là tạp chí tuần san, còn có một xấp báo chí: "Những thứ này nanh đều có thể xem hiểu sao?"

"Có chút không hiểu lắm, đang từ từ ngẫm nghĩ."

Tống Nguyệt Minh không có hỏi nhiều, hướng anh cười cười, rồi để quyển sách xuống bước ra ngoài, giống như khi Vệ Vân Khai đến nhà cô, lúc này đây bọn họ đồng dạng không thích hợp ở riêng trong khoảng thời gian dài.

Ở lại nhà họ Ngụy đến ba giờ chiều, thời tiết không còn quá oi bức, Vương Bảo Trân liền để Vệ Vân Khai đưa Tống Nguyệt Minh về nhà.

"Đừng về trễ, kẻo ba mẹ con lo lắng, Khai tử, trên đường đi chậm một chút!"

“Con biết rồi."

Trước lúc rời đi, Vương Bảo Trân lại đem đống quà cáp mà Tống Nguyệt Minh mang đến bảo cô mang về, nhưng Hoàng Chi Tử đã nói trước với Tống Nguyệt Minh, ở cái giai đoạn này nên khách sáo một chút, những món đã mang qua rồi thì cần phải để lại tất cả, Tống Nguyệt Minh chỉ phải nghe theo, liền cùng Vương Bảo Trân khách sáo một phen mới có thể thuận lợi thoát thân.

Cuối cùng có thể ngồi yên trên băng ghế sau của xe đạp Vệ Vân Khai, Tống Nguyệt Minh thở dài một hơi, Vệ Vân Khai liền cảm thấy một luồng hơi thở phà vào lưng, không khỏi thẳng lưng tăng tốc chạy về phía trước.

Lúc đi ngang qua ngõ nhỏ, Tống Nguyệt Minh đột nhiên nhớ ra điều gì, liền quay đầu lại xem, không ngoài ý muốn lại nhìn thấy cô gái đang đứng ở trong ngõ nhỏ kia, cắn môi nhìn chằm chằm về phía đầu hẻm, đợi hai người từ đầu hẻm đi ngang qua, đối diện với ánh mắt của Tống Nguyệt Minh, liền nhanh chóng dời tầm mắt.

"Hửm?"

"Làm sao vậy?"

Tống Nguyệt Minh nắm chặt yên xe, vô cùng nghi ngờ hỏi: "Vừa rồi trong ngõ nhỏ kia có người vẫn luôn nhìn chúng ta, lúc tôi nhìn thấy lại vội vàng trốn, thật trùng hợp."

Vệ Vân Khai hơi suy tư, cau mày nói: "Có khả năng đi."

Ra khỏi thôn Ngụy Thủy, gió dần dần nổi lên, thổi đi cái nắng gắt khô nóng của cuối thu, người trên đường không nhiều, Vệ Vân Khai quay đầu về phía sau, trầm giọng nói: "Nắm chặt, tôi sợ chút nữa trời sẽ mưa."

Tống Nguyệt Minh ‘ừ’ một tiếng, nắm chặt áo hắn, bọn họ chạy xe ngang qua một đống mạch kiết, phụ cận đều là chuồn chuồn bay thấp, quả thật có dấu hiệu trời sắp đổ mưa, cô giơ tay muốn bắt một con chuồn chuồn xẹt qua trước mặt mình, nhưng chuồn chuồn lưu loát hơn cả cô, chưa kịp nhìn rõ liền bay mất rồi.

"Cô đang làm gì vậy?"

"Bắt chuồn chuồn a." Tống Nguyệt Minh thản nhiên trả lời, lại nhanh tay nắm lấy áo anh.

Vệ Vân Khai hơi hơi mím môi, lại hỏi: "Bắt làm gì?"

"Chỉ là muốn nhìn một chút, rồi thả đi." Cô đã rất nhiều năm chưa nhìn thấy chuồn chuồn sống.

"Tôi còn tưởng rằng..."

Anh nói đến phân nửa thì không nói nữa, Tống Nguyệt Minh cảm thấy kỳ quái liền dò hỏi: "Còn tưởng rằng cái gì?"

"Tưởng rằng cô muốn bắt nó bỏ vào trong màn để nó ăn muỗi."

Tống Nguyệt Minh nghiêm túc lắc đầu: "Sẽ không a, đó mới là chuyện trẻ con hay làm, hơn nữa bỏ chuồn chuồn vào cũng sống không lâu ."

Vệ Vân Khai cười nhẹ một tiếng, nỉ non nói một câu: "Cô vốn dĩ cũng không lớn a."

"Tôi lập tức liền 18 nha!"

Nhắc tới cái này, vừa chạy đến cầu Vệ Vân Khai bỗng nhiên dừng xe đạp lại, từ trong túi áo móc ra hai tờ giấy đưa cho Tống Nguyệt Minh: "Cô cầm đi."

"Đưa tiền cho tôi làm gì?"

"Mười lăm tháng tám tôi đi làm, không thể đến nhà cô, cô muốn ăn gì thì mua, nếu không có phiếu, sáng mai tôi tới đưa cho cô." Anh xoay người đem tiền nhét vào trong tay Tống Nguyệt Minh, con ngươi hiện lên sự nghiêm túc không cho phép nghi ngờ.

Tống Nguyệt Minh sửng sốt nắm lấy, xe đạp tiếp tục hướng về phía trước, cô siết chặt hai mươi đồng tiền trong tay, cảm xúc trăm mối ngổn ngang, suy nghĩ hồi lâu mới khô khốc hỏi một câu: "Anh khi nào sinh nhật?"

Vệ Vân Khai im lặng thời gian dài, qua một hồi mới thấp giọng nói: "Mùng chín tháng ba, đã sớm qua rồi."

Sinh nhật anh tựa hồ có chuyện cấm kị gì đó, Tống Nguyệt Minh cau mày tự hỏi, gần đến cửa thôn mới sực nhớ tới, trong nguyên tác có nhắc đến, ngày giỗ của cha Vệ Vân Khai là trước sinh nhật hắn một ngày, từ đó về sau, Vệ Vân Khai rất ít ăn sinh nhật.

Tống Nguyệt Minh thở nhẹ một hơi, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Tôi nhớ kỹ!"

Bình Luận (0)
Comment