Về phần muốn làm cái gì, cô cũng không nói.
Sau khi vào thôn, hai người ăn ý không nói thêm gì, mãi cho đến trước cửa nhà họ Tống, Hoàng Chi Tử đang ngồi ở cửa nhà chờ bọn họ trở về, xa xa liền lộ vẻ mặt tươi cười.
Vào trong nhà, càng không có không gian để hai người trò chuyện riêng, cắt dưa hấu chiêu đãi con rể, ăn xong trò chuyện hai câu, thời gian không còn sớm, Vệ Vân Khai liền đạp xe trở về, Hoàng Chi Tử hỏi kỹ càng chi tiết lúc Tống Nguyệt Minh ở nhà họ Ngụy, lại tiến hành phân tích và lý giải.
"Hai cô chị chồng của con, chậc, khẳng định không phải là đèn cạn dầu, chờ sau khi các coni kết hôn, co phải để ý một chút."
Tống Nguyệt Minh từ chối cho ý kiến, chỉ gặp một lần có thể nhìn ra điều gì chứ, hơn nữa dựa vào trực giác của cô, lúc này đây không chỉ có hai người chị dâu, còn có một người yêu thầm Vệ Vân Khai nữa kìa, may mắn cô không kể chuyện này cho Hoàng Chi Tử nghe, bằng không bà nhất định sẽ nhảy dựng lên.
Không quan tâm thế nào, qua lễ trung thu là bà con thân thích đi hết, chờ đến sáng sớm ngày mười lăm tháng tám, Tống Nguyệt Minh rời giường liền có 2 quả trứng gà để ăn, nhà họ Tống không tổ chức chúc mừng sinh nhật các thành viên trong nhà, đến ngày này liền nấu 2 quả trứng gà, những người khác cũng hưởng xái được ăn một quả.
Buổi sáng ăn trứng gà, giữa trưa Hoàng Chi Tử thực hiện lời hứa cho Tống Nguyệt Minh, nếu đã phí dầu để chiên, bà dứt khoát làm nhiều chút, lại chiên thêm một đĩa bánh chiên chiên.
Rau củ chiên là sủi cảo có nhân được làm từ rau hẹ trứng gà, dùng nước sôi rưới cho bột chín, vẻ ngoài lớn hơn sủi cảo một ít, về phần đường cũng muốn dùng nước sôi rưới qua, lại lấy chút khoai lang đã nấu chín vào buổi sáng cà nhuyễn, thêm chút bột nhào đều rồi bỏ vào nồi nước sôi, lại thêm xíu đường đỏ, xem như đã làm xong bột bánh, lúc bao đường cao, quét chút dầu vào lòng bàn tay để ngừa dính tay, sau đó nhào bột, chia bột thành từng khúc nhỏ, lại cán dẹp, bỏ đường vào chính giữa, rồi bọc lại, đường cao mới ra nồi ngoài giòn trong mềm, bỏ thêm khoai lang nhuyễn càng ngon hơn.
Rau củ chiên còn có thể trực tiếp bỏ vào dầu chiên, làm như vậy chính là trở thành món khoai lang viên giòn thơm.
Muốn làm bánh chiên thì trong nhà phải có bột soda, bột này cũng không hiếm gặp, dùng đũa trộn đều với bột mì, thêm chút muối, lại thêm 2 quả trứng gà rồi quậy đều, chờ bột nghỉ xong, cục bột sẽ trở nên sáng bóng trơn mượt, có thể dùng chiếc đũa kẹp bột lên, kéo thành một cái hình bất quy tắc, cần chú ý khi bỏ vào nồi thì không thể bị dính với nhau, Hoàng Chi Tử trực tiếp dùng tay, vừa bớt việc vừa nhanh chóng.
"Ai, nếu lại có một chén canh cay, bánh chiên này ăn mới ngon a!" Tống Vệ Quốc chậc chậc cảm thán.
Hoàng Chi Tử bĩu môi: "Còn muốn uống canh cay, ông cứ chờ đi!"
"Đúng rồi, Quyên Nhi, con làm thêm chút bột, thêm chút hạt vừng, muối và dầu, chiên rồi đưa qua cho bà nội con đi, bà nội thích ăn cái này lắm!"
Vương Quyên trả lời một tiếng liền đứng làm việc, Tống Vệ Quốc nhịn không được ha hả cười, đi đến cửa bếp hỏi Hoàng Chi Tử: "Hôm nay tâm trạng của bà khá tốt a, sao lại nhớ mà chiên cho mẹ tôi thế."
"Sao nào, trước kia tôi bạc đãi mẹ ông sao?"
"Không có, không có, bà là con dâu hiếu thuận nhất ở trong thôn."
Tống Nguyệt Minh ở một bên vừa buồn cười lại không dám lên tiếng, Hoàng Chi Tử lặng lẽ liếc nhìn cô một cái, ý bảo cô im lặng, Hoàng Chi Tử và thím Lâm Tú Phương đối xử bà nội Tống cũng không tệ, Hoàng Chi Tử không tiếc bánh chiên cho bà nội Tống, không phải là có qua có lại, mà là tối hôm qua bà nội Tống trộm cho Tống Nguyệt Minh một cái nhẫn vàng thật lớn, bảo cô giấu kỹ.
Hoàng Chi Tử cũng biết, vậy không đối xử tốt với mẹ chồng chút sao được?
"Tống Vệ Quốc, hay ông đi đón mẹ đến đây đi, lại bưng một chén qua nhà chị dâu." Dù sao mùi hương ở nhà mình đều đã bay đi thật xa, Hoàng Chi Tử cũng không sợ người ta biết.
Tống Vệ Quốc ‘ừ’ một tiếng liền rời đi.
Hoàng Chi Tử thừa cơ hội này chỉ dạy Tống Nguyệt Minh: "Chờ khi con kết hôn, tách ra ăn cơm liền phải đưa chút đồ ăn cho mẹ chồng, đừng làm cho người ta nói ra nói vào, tốt xấu gì người ta cũng đã nuôi lớn Vệ Vân Khai."
"... Con biết, con theo mẹ học là được."
"Con biết là được, hai vợ chồng già chúng ta đối xử với bà nội con thế nào, mấy đứa nhỏ các con về sau cứ đối xử với cha mẹ như thế là được."