Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 87 - Chương 87.

Chương 87. - Chương 87. -

Vương Quyên tự biết lời này là nói cho mình nghe, lập tức bày tỏ thái độ: "Khẳng định sẽ như vậy, chúng con khẳng định sẽ noi theo mẹ."

Hoàng Chi Tử cười cười, vớt rau củ chiên để vào trong bát: "Ăn đi, rồi đi gọi hai người bọn họ đến, lại không gọi bọn hắn tới ăn, phỏng chừng cũng không có sức để làm việc."

Tống Kiến Binh và Tống Kiến Cương ở cách vách làm nghề mộc, không cần người đi gọi, ngửi thấy mùi rau củ chiên liền chạy một đường về nhà.

"Đúng rồi, Nguyệt Minh, hôm nay Vân Khai có tới hay không?"

"Không tới, anh bảo hôm nay muốn đi làm."

Hoàng Chi Tử đáng tiếc gật đầu, không đến thì không đến thôi, bà âm thầm suy nghĩ, nên chọn ngày nào để gả con gái mới tốt đây.

Tống Nguyệt Minh ung dung chậm rãi thổi rau củ chiên, quá nóng ăn vào sẽ phỏng lưỡi, mà Tống Kiến Cương sốt ruột ăn nên không ngoài ý muốn bị nóng đến gào to, cô liếc mắt nhìn, Tống Kiến Cương bây giờ im lặng và đàng hoàng hơn trước kia không ít.

Không lâu sau, Tống Vệ Quốc đỡ Tống lão thái đến, kỳ thật Tống lão thái căn bản không cần người đỡ, thực không kiên nhẫn phất tay của con trai ra, cười tủm tỉm đi vào phòng bếp hỗ trợ, Vương Quyên đang nhào bột, bà liền đoạt lấy chày cán bột tự mình làm.

Bánh chiên xốp mềm là món khoái khẩu của bà, bà Tống ăn xong bánh chiên do tự tay mình làm, đột nhiên lải nhải một câu: "Cha con khi còn sống thích ăn bánh cuộn còn nói bánh chiên không ngon bằng bánh cuộn, mẹ liền không làm cho ông ta ăn!"

Tống Vệ Quốc nói thầm: "Cha con có thể tự mình mua a."

"Hừ, ông ta giám giấu tiền riêng!"

Bà nội Tống lải nhải hai câu, quay đầu hỏi Hoàng Chi Tử: "Bao giờ nhà bên kia đến bàn bạc việc kết hôn?"

"Còn chưa nhắc đến chuyện này."

"Cũng không tới hỏi sao?"

Hoàng Chi Tử lắc đầu: "Chị cả nói qua một lần, nghĩ cuối năm hoặc là mùa xuân năm sau kết hôn, đây không phải là chưa quyết định sao."

Tống Nguyệt Minh ăn không sai biệt lắm, cầm một miếng dưa hấu ngồi nghe các bà thảo luận chuyện cưới hỏi của mình, nhà trai và bà mối đến nhà gái thảo luận về ngày kết hôn, tình hình chung, nếu nhà gái tới hỏi chào hỏi chính là xin cho hai đứa hẹn hò, không để nhà trai tới chào hỏi, hoặc là không tính toán gả con gái quá sớm, hoặc là cọc hôn sự này có biến.

Trong tình huống bình thường, nhà trai sẽ thực ân cần và quan tâm chuyện này, chung quy sớm chút cưới người vào cửa sớm yên tâm.

Bà nội Tống lại nhìn bụng Vương Quyên, như có điều suy nghĩ mà nói: "Quyên Nhi hẳn là khoảng trước hoặc sau tháng chạp sẽ sinh đi? Đều là việc vui, đừng đụng trúng đứa nhỏ a."

"Vâng ạ." Đứa nhỏ không có khả năng nhét mãi ở trong bụng không ra, còn gả con gái thì có thể sớm có thể muộn.

Vương Quyên im lặng đánh giá sắc mặt của em gái chồng, nếu em gái chồng cho rằng đây là muốn ép cô gả đi sớm, vậy thì không tốt tí nào, may mà sắc mặt của Tống Nguyệt Minh nhàn nhạt, nhìn không ra vui buồn.

Buổi tối lễ trung thu, người một nhà cắt một cái bánh trung thu chia nhau mà ăn, phần của Tống Kiến Quân được Hoàng Chi Tử cất vào trong ngăn kéo.

Mười lăm ánh trăng tròn vành vạnh, qua mười sáu, bà mối Tống Vệ Cầm liền đến nhà hỏi chuẩn bị khi nào kết hôn, tổ chức hôn lễ không phải là chuyện nhỏ, mọi thứ đều phải được chuẩn bị từ sớm.

Nhà gái muốn rụt rè trong chốc lát, chỉ nói: "Hiện tại đang ngày mùa, nên không để ý tới cái này, chờ trồng trọt xong rồi nói sau."

Vậy là phải chờ đến cuối tháng tám, Tống Vệ Cầm nghĩ nghĩ, cũng được, vậy chờ đến khi đó lại đi một chuyến là được, hiện tại có tin tức chính xác cũng có thể báo cáo kết quả với nhà họ Ngụy.

Vốn cho là mọi chuyện đều sẽ thuận lợi tiến hành, Tống Vệ Cầm đi ngày thứ hai, người cô út vẫn luôn sống trong thành Tống Vệ Lan đã trở lại, bởi vì bà nội Tống ở nhà của Tống Vệ Dân, bà liền trực tiếp đi nhà ông ấy, lại để cho Lâm Tú Phương đến nhà Tống Vệ Quốc gọi cả nhà đến nhà bà ăn bữa cơm.

Tống Vệ Lan là một trong vài người của Tiểu Tống Trang sinh hoạt ở trong thành, địa vị tại nhà họ Tống cũng không bình thường, bất quá Lâm Tú Phương và Hoàng Chi Tử đều không chút nào vui mừng khi em gái chồng trở về, Hoàng Chi Tử còn chậc chậc than một tiếng: "Mẹ mừng thọ Vệ Lan cũng không về, lần này không lễ không tết sao lại trở về rồi, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Lâm Tú Phương lắc đầu: "Ai biết."

Tống Nguyệt Minh nghe mà không hiểu ra sao, chẳng lẽ Tống Vệ Lan này đồng thời đắc tội hai chị dâu?

Bình Luận (0)
Comment