Vẫn luôn chờ đợi đến lúc này, người nhà họ Ngụy và Tống Vệ Cầm cùng đến nhà họ Tống chọn ngày kết hôn, hôn lễ được xác định vào ngày 11 tháng 12, cũng để cho hai nhà có khoảng thời gian để chuẩn bị.
Vương Bảo Trân và Ngụy Căn Sinh vô cùng vui sướng, Tống Nguyệt Minh và Vệ Vân Khai chỉ đứng trong đám người liếc nhìn nhau, trước khi đi, tìm cơ hội đưa đôi bao tay và đồ chụp ấm tai đã dệt xòn cho Vệ Vân Khai.
Người nhà họ Ngụy cầm tờ giấy hồng ghi rõ ngày kết hôn, để lại kẹo bánh trái, Hoàng Chi Tử không để ý tới những thứ khác, vừa lúc có bông mới, mau chóng tìm người làm bộ chăn!
Nhà họ Tống cực kỳ náo nhiệt, các bà các cô thím được mời tới đều muốn trêu chọc Tống Nguyệt Minh một câu, Tống Nguyệt Minh giả vờ thẹn thùng đến mệt người.
Chờ đến cuối tháng 10 âm lịch, thời tiết dần lạnh lẽo, Tống Nguyệt Minh trốn ở trong nhà không chịu ra cửa, thảo luận xem ngày đó nên mặc đồ gì, Hoàng Chi Tử vô cùng trân trọng mà lật tìm ra một chiếc áo khoác vải nỉ màu đỏ thẫm, là kích cỡ của Tống Nguyệt Minh.
"Đây là vải mẹ mua lúc vào xuân, sau khi đính hôn đã nhờ người làm."
Tống Nguyệt Minh không hiểu ra sao: "Mẹ, sao không nghe mẹ nói với con chuyện này?"
Hoàng Chi Tử cười đắc ý, "Khi đó may áo thì quá sớm, để người khác biết sẽ bị lời ra tiếng vào, giờ con chỉ cần nói có vui hay không?"
"Vui ạ, thật đẹp quá!" Lúc kết hôn có thể mặc được một bộ quần áo thích hợp quả thật rất khó, có nhà mấy chị em mặc chung một bộ đồ cưới, còn có người khi kết hôn đều phải đi mượn áo của người khác, Tống Nguyệt Minh sao có thể không biết đủ chứ.
Chẳng qua đến cuối tháng 10, Vệ Vân Khai đến, đưa đến một bao vải mềm mềm cùng một ít kẹo trái cây: "Chị của đồng nghiệp đi Hải thị học tập, mang về mấy bộ quần áo chia cho chúng tôi, cô xem cô mặc được không."
Tống Nguyệt Minh nửa tin nửa ngờ mở vải bố ra, liếc mắt liền nhìn thấy màu đỏ, mở ra xem thì ra là một cái áo lông dê màu đỏ, kiểu dáng kinh điển còn mới tinh, Tống Nguyệt Minh hoảng hốt, nhớ rõ mẹ cũng có kiểu áo giống vậy.
Hoàng Chi Tử sờ chất vải mềm mại, kinh ngạc hỏi: "Cái áo này bao nhiêu tiền, không rẻ đi?"
Vệ Vân Khai lắc đầu: "Không tốn bao nhiêu tiền, người ta nói quần áo bên kia khá rẻ."
"Nguyệt Minh, đi thử xem có vừa người không."
Vương Quyên cũng đưa tay sờ sờ, là chất vải tốt mà cô chưa từng gặp qua, lúc cô mang thai Đại Bảo là vào mùa thu, mang thai rồi, quần áo mùa đông đều không vừa người, nhìn thấy em gái chồng cầm áo mới đi vào phòng thử, trái tim cô như bị ngâm trong bình giấm, chua đến ê răng.
Tống Nguyệt Minh mặc trên người một chiếc áo lông màu bạc thêm một chiếc áo bạc nhỏ, cởi áo bạc mặc vào áo đỏ, có hơi rộng, nếu mặc thêm một cái áo lông dày là vừa người, cô soi gương, luôn cảm thấy nụ cười trên mặt quá rõ ràng.
Đây là quà đáp lễ của bao tay và đồ chụp tai sao?
Cô không mặc áo này lên nhà chính, đổi về áo cũ, để cái này ở trong phòng, chỉ bước ra báo cáo kết quả: "Vừa người ạ."
Hoàng Chi Tử híp mắt cười, Vệ Vân Khai ngồi trong chốc lát lại đi chẻ củi nhóm lửa, khi Tống Vệ Quốc trở về, nhìn thấy một đống củi lửa xấp ngay ngắn chỉnh tề trong nhà, buồn bực hỏi: "Ai chịu khó vậy, còn chẻ củi thành từng khúc một như thế này?"
"Con rể ông đó."
"Vân Khai đến sao? Người đâu?"
"Bổ củi nhóm lửa xong, uống miếng nước liền đi rồi, nói là về nhà có chút chuyện."
Tống Vệ Quốc nghe xong tâm tình vô cùng sung sướng, than thở một câu: "Sao không giữ lại ăn cơm?"
"Vậy sao ông không về sớm chút để giữ người lại? Hiện tại trời tối sớm, hơn nữa về trễ không chừng lại gặp phải chuyện gì."
Tống Vệ Quốc không thể phản bác, chỉ có thể gật đầu.
Tống Kiến Cương và Tống Kiến Binh trở về nhìn thấy một đống củi chỉnh tề, cũng không nhịn được đặt câu hỏi, chung quy nếu không có người chẻ củi, công việc này sẽ do hai anh em bọn họ làm.
Hoàng Chi Tử trả lời, lại rước lấy câu cảm thán của Tống Kiến Binh: "Có em rể thật là tốt, nếu vẫn luôn giúp chúng ta chẻ củi thì sẽ tốt hơn nhiều nữa!"
"Mơ đẹp nhỉ, sao con không mỗi ngày đi nhà cha vợ chẻ củi đi?"
Tống Kiến Cương rất ít phát biểu những gì có liên quan đến Vệ Vân Khai, ngồi ở một bên im lặng cười cười, nhưng vẫn rước lấy ánh mắt đánh giá của Hoàng Chi Tử, đứa con thứ hai gần đây quá thành thật, thành thật đến mức khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái.