Hoàng Chi Tử vội vàng nấu cho con trai một chén canh trứng gà, uống cho ấm người, Tống Kiến Quân xuống xe lửa ở thị trấn, lại ngồi chuyến xe buýt cuối cùng để về đến nhà, ai biết đến nửa đường thì xe buýt lại hỏng rồi, anh đành phải đi bộ về nhà, nếu không đã có thể về sớm hơn kịp giờ cơm chiều.
Người một nhà vây quanh Tống Kiến Quân, nhìn anh ăn cơm nghe anh kể lại quá trình về nhà, Hoàng Chi Tử lại vội vàng tìm thêm một bộ chăn nệm, anh em ngủ cùng một giường dễ đá chăn, thời tiết này mà bị đông lạnh không phải là chuyện đùa.
Tống Kiến Quân ăn xong lại mở hành lý ra, ngoại trừ một bộ quần áo của anh còn lại đều là quà cho người thân, sữa bột cho cháu, hiếu kính một gói thuốc lá cho Tống Vệ Quốc, còn có quân trang, thân hình của mấy anh em bọn họ cũng tương tự nhau, quân trang cũ đưa cho hai anh mặc tuyệt đối không có vấn đề gì.
Trọng yếu nhất là đưa một cái đồng hồ cho Tống Nguyệt Minh: "Em sắp xuất giá rồi, con gái nhà người ta đều đeo đồng hồ, em cũng đeo một cái nhìn xem đi."
Là một cái đồng hồ hiệu Thượng Hải.
Tống Nguyệt Minh nhận lấy rồi đeo lên, cổ tay tinh tế trắng nõn phối hợp với đồng hồ thủ công hoàn mỹ, tăng thêm vài phần phú quý, cô cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn anh ba!"
Cũng có quà cho những người khác, Đại Bảo là áo lông, Vương Quyên và Hoàng Chi Tử là kem bảo vệ da, khăn quàng cổ, còn có phần cho bà nội Tống, nhiều vô số kể, cơ hồ mỗi người đều có phần.
"Đi đi, đều cầm về phòng rồi chưng diện sau, hiện tại nhanh chóng đi ngủ! Đừng để bị cảm lạnh, đặc biệt là con đó, Nguyệt Minh!"
Tống Nguyệt Minh le lưỡi, chạy nhanh về phòng, vừa vào phòng liền đóng chặt cửa lại, chui vào ổ chăn ấm áp, tay đeo đồng hồ, bất tri bất giác liền chìm vào giấc ngủ.
Tin Tống Kiến Quân trở về lại khiến cho nhà họ Tống náo nhiệt một hai ngày, nhưng Tống Nguyệt Minh không có nhiều cơ hội trò chuyện cùng anh, bởi vì lập tức đến ngày kết hon, cô cần phải đi lấy chồng.
Buổi tối trước ngày hôm đó, Hoàng Chi Tử hầm một con gà, cả nhà ngồi vây quanh cùng ăn một bữa ngon, trên mặt đều vô cùng vui vẻ, cơm nước xong, Tống Kiến Quân lại đến phòng Tống Nguyệt Minh.
"Anh ba?"
Tống Kiến Quân đi vào phòng, nhìn đến xấp chăn mới ở trong phòng, cùng đống hành lý đã thu dọn xong, hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: "Anh trở về còn chưa gặp qua người kia, em út, nếu về sau hắn ta đối xử với em không tốt, em nói cho anh biết, anh sẽ xả giận cho em!"
Tống Nguyệt Minh mím môi cười, gật gật đầu: "Em biết rồi, anh à, anh yên tâm, em khẳng định sẽ sống thật tốt."
"Ừm." Tống Kiến Quân cúi đầu, từ trong túi móc ra 50 đồng tiền đưa cho cô.
"Anh không đưa cho mẹ, trực tiếp cho em, em xem thiếu cái gì thì tự đi mua đi."
Tống Nguyệt Minh đương nhiên không thể nhận số tiền này, Tống Kiến Quân làm binh lính tích cóp được ít tiền là rất không dễ dàng, còn phải gửi tiền cho cha mẹ, đều có thể tính được số tiền anh còn trên tay, huống chi anh cũng đã đến tuổi kết hôn, về sau còn phải dùng tiền nữa.
"Anh, anh không cần cho em, trong tay em có tiền."
Tống Kiến Quân thực kiên trì: "Em có thì đó là của em, anh cho là anh cho, sao giống được, anh còn có tiền, em cứ yên tâm mà nhận lấy."
"Nhưng mà... Chờ khi anh kết hôn, anh, em sẽ gói một bao lì xì lớn cho anh!" Tống Nguyệt Minh nhớ rõ lời hứa của bản thân, lần đầu tiên cô chân thật cảm nhận được cảm giác được anh trai cưng chiều là gì, anh cả không phải là không thương cô, nhưng đã có gia đình nhỏ của bản thân, sự quan tâm và chú ý dành cho em gái sẽ có hạn, Tống Kiến Cương chính là cái tai họa, chỉ có Tống Kiến Quân mới có thể làm cho người ta nảy sinh ra cảm giác an toàn, cảm giác ỷ lại.
Tống Kiến Quân cười cười cũng không thèm để ý, anh đối xử tốt với người nhà là bởi vì họ đáng giá, em út hiểu chuyện trưởng thành, hắn làm anh đương nhiên phải săn sóc cô nhiều hơn, nếu không, chờ sau khi gả đi, việc hắn có thể làm liền sẽ ít đi.
Anh không có trong phòng cô quá lâu liền trở về phòng cùng Tống Kiến Cương vụng trộm nói chuyện với nhau.
Tống Nguyệt Minh nằm ở trên giường, nghe động tĩnh như có như không ở bên ngoài, mơ mơ màng màng mà ngủ, cảm giác vừa nhắm mắt lại, cửa liền bị Hoàng Chi Tử gọi, cô ở bên trong nghe âm thanh ồn ào ngoài cửa, bên ngoài không có biện pháp mở ra, đành phải híp mắt đi mở cửa cho Hoàng Chi Tử, lại muốn nằm về giường tiếp tục ngủ.