Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 93 - Chương 93.

Chương 93. - Chương 93. -

"Bé ngoan à, hôm nay cũng không thể ngủ, con phải kết hôn rồi, nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi trang điểm, đợi một hồi mọi người và dì con sẽ đến , nếu biết con còn chưa dậy, khẳng định sẽ chê cười con đó!"

Tống Nguyệt Minh miễn cưỡng mở mắt ra nhìn đồng hồ mà Tống Kiến Quân đưa cho cô, mới năm giờ sáng, hơn nữa còn là năm giờ vào ngày đông ở phương Bắc, cuộc đời này của cô có thể gặp được cảnh năm giờ vào mùa đông phải nói là đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng hôm nay lại không thể bốc đồng, Tống Nguyệt Minh dùng nước ấm mà Hoàng Chi Tử chuẩn bị cho cô đánh răng rửa mặt, cần phải rửa sạch gỉ mắt, rồi lại bôi một kem bảo vệ da, lại bôi lên tay một lớp dầu bảo vệ liền xem như xong chuyện, không có đồ trang điểm quả thật là vẻ đẹp thanh xuân vô địch.

Về phần đồ trang sức, có một đóa hoa giả, giống như khi còn nhỏ lúc ăn tết, mấy cô bé sẽ cài nó lên mũ hay lên tóc gì đó, bất quá đóa hoa này đẹp hơn của trẻ con một chút, Tống Nguyệt Minh không có uốn tóc nên không thích hợp kiểu xả tóc cài hoa bên tai, may mắn cô biết búi tóc, búi tóc thật gọn gàng, cài đáo hoa giả đó lên tai phải, dưới ánh đèn mông lung mơ hồ nhìn ra bóng dáng thướt tha.

Nhưng lúc này hai mắt Hoàng Chi Tử đẫm lệ bước vội ra ngoài, vừa đi vừa gạt lệ, cũng không dám nói chuyện trước mặt con gái, Vương Quyên từ lúc rời giường đã nhìn thấy mẹ chồng khóc, đại khái có thể đoán được là vì cái gì, bất quá cô không quen biểu lộ tình cảm ra ngoài, nên đành đỡ eo bà nói: "Mẹ, Nguyệt Minh muốn ăn chút gì không, con nghĩ cần nhanh chóng nấu chút đồ cho em ấy lót bụng."

Hoàng Chi Tử nghĩ ngợi: "Vậy làm cho con bé một chén canh trứng gà đi, thêm chút đường đỏ."

"Dạ."

Tranh thủ lúc hai mẹ chồng nàng dâu thổi lửa nấu cơm, Tống Nguyệt Minh đã thay xong đồ mới, áo lông trắng mới toanh, khoác thêm chiếc áo lông dê màu đỏ mà Vệ Vân Khai đưa đến, bên trong quần đen là một chiếc quần len giữ ấm, dưới chân mang đôi giày cao gót màu đen, bên trong có lót một lớp len lông cừu, đây là Hoàng Chi Tử chạy lên thị trấn, dạo khắp các cửa hàng bách hoá mới mua được, cũng không thể nói rõ có ấm bằng giày vải bông hay không, bởi vì lúc này Tống Nguyệt Minh đã bất chấp tất cả, ấm áp hay không đều không phải là vấn đề, cô thu xếp xong lại leo lên giường chợp mắt.

Vài ngày trước khi kết hôn sẽ là 'Kéo đồ cưới', những món đồ nội thất lớn như bàn tủ sẽ đưa đến nhà họ Ngụy trước, đến sáng ngày kết hôn, người nhà họ Ngụy sẽ lại đến một chuyến, mang đi những món đồ nhỏ vừa và chăn nệm, sau lại sẽ tới đón cô dâu.

Hoàng Chi Tử bưng một chén canh trứng gà vào phòng, còn có thêm năm sáu quả trứng gà luộc, đặt nhẹ lên bàn, không lên tiếng đánh thức Tống Nguyệt Minh, định để nguội một chút rồi lại gọi con bé dậy ăn.

Nhưng Tống Nguyệt Minh ngủ không sâu, nhận thấy được có người vào phòng, lại không lên tiếng, lập tức bừng tỉnh ngẩng đầu: "Mẹ?"

Hoàng Chi Tử cười cười: "Ăn cơm đi, bé ngoan."

Mấy ngày nay, Hoàng Chi Tử cũng không gọi tên cô nữa, mở miệng chính là bé ngoan, ngậm miệng là Nữu Nữu.

"Đều ngọt, có hợp khẩu vị hay không? Có muốn ăn thêm chút gì khác hay không?"

Tống Nguyệt Minh lắc đầu, uống một hớp canh trứng gà nóng, cả người thanh tỉnh thoải mái hơn, Hoàng Chi Tử nhìn đăm đăm cô ăn, trên tay bóc vỏ trứng gà luộc, tách mở một khối lòng trắng trứng, cảm thấy nguội đến không sai biệt lắm, lại đưa đến miệng cô.

Tống Nguyệt Minh ngây ra một lúc, vẫn là mở miệng ăn, cúi đầu nước mắt liền rơi vàp trong bát.

"Bé ngoan, đừng khóc, sau khi gả rồi có thể trở về mà!"

"Dạ."

Tống Nguyệt Minh cố gắng ngừng khóc, Hoàng Chi Tử đột nhiên nhớ ra, nhỏ giọng nhắc nhở: "Mẹ đưa cho con mấy thứ gì đó con có cất kĩ chưa, đừng để cho người khác nhìn thấy!"

"Con biết, con đã cất rất kĩ rồi ạ."

Hai ngày nay, Hoàng Chi Tử giấu mọi người làm cho cô một cái vòng tay bằng vàng, một đôi bông tai, muốn cô giữ lại đổi tiền xài, xem như là áp đáy hòm.

Tống Nguyệt Minh không dám uống quá nhiều canh trứng gà, sợ đến lúc muốn đi WC lại không tiện, trứng gà cũng chỉ ăn lòng trắng trứng, đến nhà họ Ngụy còn không biết lúc nào mới được ăn cơm, cũng không thể để bản thân bị đói bụng.

Bình Luận (0)
Comment