Tất cả mọi người đều sợ hãi than một tiếng, người đàn ông này cũng thật xứng với Nguyệt Minh a!
Máy kéo phía sau cũng đi xuống vài người, là người nhà họ Ngụy đến đón dâu, bọn họ đưa đến nhà họ Tống mười sáu loại lễ, các món ăn như gà nướng cá chép vân vân, cùng với đó là khăn lụa mỏng, kem bảo vệ da, đèn điện được cột vải đỏ vân vân, những thứ này đều đưa cho Tống Nguyệt Minh.
Vệ Vân Khai đi vào trong sân, Tống Vệ Quốc liền đứng ở đó, anh vang dội hô một tiếng: "Cha!"
Kế bên còn có anh cả, anh hai và một người mặc quân trang trở về đưa em gái xuất giá – anh ba Tống Kiến Quân.
"Người ta Nguyệt Minh có ba anh trai, con rể mà dám ức hiếp cô ấy đều phải suy xét một chút!"
"Đúng a, chậc, bên nhà cô cả cũng có ba người con trai kìa!"
"Thật là tốt số!"
Chờ khi Hoàng Chi Tử và Tống Nguyệt Minh đi theo nhóm người Tống lão thái bước ra, đám người lại nhỏ giọng kinh hô, ở đây đại đa số người đều nhìn Tống Nguyệt Minh lớn lên, lại không biết hôm nay cô lại đẹp đến như vậy.
"Cha, mẹ, con tới đón Nguyệt Minh!"
Tống Vệ Quốc và Hoàng Chi Tử cùng nhau gật đầu, vỗ vỗ tay Tống Nguyệt Minh, trong ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc giật mình, Tống Nguyệt Minh được một người chị dâu nhà họ Ngụy cười tủm tỉm nắm tay kéo đến bên người Vệ Vân Khai, lại lấy ra đóa hoa tân nương đã sớm chuẩn bị tốt, giao cho Vệ Vân Khai.
Vệ Vân Khai tiến lên một bước, cúi đầu nghiêm túc cài hoa lên vạt áo cô, trong tầm mắt Tống Nguyệt Minh đột nhiên chỉ thấy rõ một đôi tay mạnh mẽ.
Người chủ hôn cao giọng kêu: "Tân nhân cảm ơn cha mẹ! Khom người cúi chào!"
"Hai cúi đầu!"
"Ba cúi đầu!"
"Lên xe!"
Người nhà mẹ đẻ ngậm điếu thuốc, châm dây pháo mà nhà họ Ngụy mang đến, pháo vang bùm bùm rung trời, Tống Nguyệt Minh nắm chặt đèn điện vấn đang phát sáng được giao đến tay cô, từng bước đi đến cửa nhà họ Tống, không thể quay đầu.
Cửa xe con mở ra, cô dâu phải ngồi ở vị trí kế bên tài xế để dễ nhìn thấy nhất, lúc đến là Vệ Vân Khai lái xe, lúc về cũng không ngoại lệ, hai người cùng nhau ngồi lên xe, lại dẫn đến một trận trêu đùa thiện ý.
Nhóm người Hoàng Chi Tử và Tống Vệ Quốc đứng ở ngoài cửa, mắt lộ ra sự lưu luyến, Tống Kiến Binh ôm Đại Bảo đang mơ mơ màng màng vừa tỉnh ngủ cầm một cái chổi, cháu ruột phải quét xe cho cô xuất giá, tượng trưng quét hai lần, Đại Bảo nghiêng đầu nhìn thấy bên trong xe là cô út vô cùng lạ lẫm, rất nghi hoặc rất khó hiểu, sao hôm nay cô út lại không giống như trước kia vậy.
Người nhà họ Tống đưa gả là hai cô em họ, là cháu gái của bên nhà ông nội cả của Tống Nguyệt Minh, bọn họ đều ngồi ở máy kéo phía sau, các món cá và gà được đưa đến nhà họ Tống chỉ để lại một nửa, con một nửa để cho người mang về, toàn bộ chỉnh trang xong, xe mới bắt đầu chạy.
Ba đứa con trai nhà họ Tống và con trai lớn của Tống Vệ Dân đứng ở bốn góc của xe con, tay đặt lên thân xe, chậm rãi di chuyển theo xe đi ra ngoài, bọn họ muốn tiễn em gái đến giao lộ.
Đón dâu xe sẽ không lùi xe lại, lộ tuyến đã được hai nhà lên kế hoạch trước hồi lâu, tiến vào từ ngõ nhỏ phía Nam, một đường chạy ra ngõ nhỏ phía Bắc. Xe chạy thẳng một đường, người trong nhà đầu thò đầu ra xem, chớ nói chi người ngồi sau xe còn thường thường châm dây pháo nhỏ ném ở ven đường.
Tống Nguyệt Minh ngồi trong xe, nhìn các anh trai phất tay chào tạm biệt cô, xem người đi đường náo nhiệt, nghe tiếng pháo vang, lẳng lặng nhìn về con đường phía trước, trong lúc nhất thời cơ hồ không thể nhớ đến điều gì khác.
Chờ cô lấy lại tinh thần, xe đã chạy vào một thôn khác, đồng dạng người qua đường xem náo nhiệt, so với Tiểu Tống Trang, lại thêm hai phần xa lạ.
Nhà họ Ngụy ở cách cửa thôn không tính xa, đường đi trước cửa cũng rộng lớn, còn chưa tới liền có thể nhìn đến mênh mông một biển người, xe dừng lại, Vệ Vân Khai xuống xe trước, nhưng mở cửa xe lại là Vương Bảo Trân, nắm tay Tống Nguyệt Minh, cười nói: "Con gái, xuống xe thôi."
Tống Nguyệt Minh không cần nghĩ ngợi liền bước xuống xe, chân còn chưa chạm đất liền nghe được một tiếng cười đùa, xuống xe vào cửa, một đường từ cổng đi vào phòng cưới, lúc trước xem qua ba gian phòng trống rỗng, hiện tại gạch ngói đã được thu dọn ngay ngắn chỉnh tề, có đồ nội thất mới, Tống Nguyệt Minh được đưa về phòng ngủ nghỉ ngơi, vội vàng quét mắt nhìn mới thấy rõ bố trí bên trong.