Thập Niên 80 Tiểu Kiều Thê ( Dịch )

Chương 98 - Chương 98.

Chương 98. - Chương 98. -

"Dạ mẹ, con biết rồi ạ."

Vương Bảo Trân phất tay rời đi, khi đi còn đóng lại cửa sân của cả hai nhà, toàn thân thả lỏng, vậy là hoàn thành phó thác của lão thủ trưởng!

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Tống Nguyệt Minh tìm được chiếc gương mới cùng lược mới, đều được bỏ vào trong chiếc rổ gai, đưa từ nhà họ Tống đến đây, tháo búi tóc, lại dùng lược chậm rãi chải đầu, mát xa da đầu, ánh mắt ngẫu nhiên liếc ra ngoài cửa lại thu về.

Nhưng thời gian trôi qua nhanh chóng, Vệ Vân Khai rất nhanh liền tắm rửa xong, đóng cửa lại, thổi tắt đèn dầu ở nhà chính, chậm rãi đi đến phòng ngủ, tuy vẫn chưa đóng lại cửa phòng ngủ, nhưng tiếng gió gào thét bên ngoài đã bị cản ở ngoài cửa, phòng mới được xây kín không kẽ hở, độ ấm trong phòng dần dần dâng lên cao.

Chăn nệm mới trên giường đại khái được Vương Bảo Trân thu dọn qua, đều được nhét vào trong tủ, trên giường để lưu lại chăn mới, áo gối và nệm đều được xếp ngay ngắn chỉnh tề.

Vệ Vân Khai ngồi ở trên ghế không động đậy, cũng không nói gì, tay Tống Nguyệt Minh dần dần run lên, tóc thả ở sau đầu dùng một sợi dây thun cột lên, quét một chút kem bảo vệ da chậm rãi xoa xoa tay, xoay người nhìn về phía anh.

Phòng ngủ chỉ có một đèn dầu, không đủ sáng, dưới ngọn đèn mờ nhạt, tựa hồ cũng không thấy rõ bộ dáng của nhau.

"Thật ra..."

Trong không gian yên tĩnh, thanh âm Tống Nguyệt Minh nhẹ nhàng vang lên, phảng phất như chỉ cần một cơn gió thổi qua liền tan biến.

Vệ Vân Khai ngẩng đầu nhìn cô, đáy mắt tràn đầy sự khó hiểu.

"Thật ra, nếu không phải lúc trước anh đã cứu em, bị truyền ra lời đồn, chúng ta cũng sẽ không kết hôn, tuy nói thế là do em liên lụy anh."

Tống Nguyệt Minh vô ý thức xoa kem bảo vệ da trên tay, một đôi tay đều bị xoa đến ướt át mềm mại, hương thơm nhàn nhạt bay trong không khí, cô cũng không biết vì cái gì, nước mắt nhịn không được dâng trào ra, thanh âm càng thêm nhu nhược, run rẩy.

Dưới ngọn đèn mờ nhạt, ánh mắt của cô bao trùm một tầng hơi nước, "Nếu anh không thích em, chúng ta không thích hợp sống chung mà nói, qua mấy năm nữa chúng ta liền có thể ly hôn, em không có ý kiến gì cả."

Vệ Vân Khai từ khó hiểu chuyển thành kinh ngạc, anh đứng lên, do dự đi đến trước mặt cô, bước chân nhẹ nhàng, tiếng nói trầm ổn, lại mạnh mẽ: "Em gả cho anh, anh sẽ cho em một cuộc sống tốt nhất."

Anh cố ý hạ thấp giọng, nói xong lại cố ý ho khan một tiếng, ánh mắt liếc về bức tường phía bắc của phòng ngủ.

Phảng phất vì chứng thực suy đoán của anh, một tiếng hắt xì không quá rõ ràng truyền đến, bên ngoài nhất thời vang lên tiếng cười.

"Ủng Quân, sao tới thời điểm mấu chốt anh lại lơ là làm cho đổ vỡ thế này, tôi còn chưa nghe thấy gì, liền bị Vân Khai phát hiện!"

"Anh Khai anh làm gì thì làm nhanh đi, tôi đều bị đông đến tay chân lạnh toát rồi!"

Sắc mặt Tống Nguyệt Minh nháy mắt bạo hồng, vừa rồi cô đang nghĩ cái gì thế này!

Vệ Vân Khai nhếch mép cười, lập tức hướng ra ngoài quát lớn: "Đều cút cho ta!"

"Thời tiết rất lạnh, anh Khai, anh nhất định là cố ý !"

Người bên ngoài nói chuyện thanh âm càng lúc càng lớn, náo loạn một trận gà bay chó sủa, thổi gió lạnh còn có liên tiếp vang lên vài tiếng hắt xì, mấy người ngồi xổm nghe lén đã triệt để hết hy vọng, bị cảm cũng không ai mua thuốc cho bọn hắn!

Vệ Vân Khai đứng tại chỗ chờ trong chốc lát, mới đứng đi về phía cửa, vừa muốn đóng lại, Tống Nguyệt Minh a một tiếng, anh quay đầu nhìn qua.

"Em còn muốn rót nước uống, đợi lát nữa em sẽ đóng sau."

Vệ Vân Khai gật gật đầu, trực tiếp bước ra cửa, mang phích nước nóng và ly sứ mới vào, để lên bàn, tùy tay rót một ly nước sôi đặt lên bàn, rồi sau đóng cửa lại rồi bước đến bên giường, Tống Nguyệt Minh quay lưng lại, chỉ nghe được tiếng sột soạt cởi quần áo.

Tống Nguyệt Minh thoa xong kem bảo vệ da, rốt cuộc chờ đến nước nguội, uống quá nhiều cũng không có có lợi gì, cô dây dưa thổi tắt đèn dầu, bên trong phòng rơi vào một mảnh tối om, cô ngắn ngủi a một tiếng.

Rất nhanh, có một chút ánh sáng yếu ớt chiếu lại đây, là cái đèn điện cô cầm buổi sáng, vừa rồi tựa hồ đặt ở bên gối đầu, nay đang được Vệ Vân Khai cầm ở trong tay.

Mượn chút ánh sáng le lói này, Tống Nguyệt Minh đi đến bên giường, cởi giày ra leo lên giường, Vệ Vân Khai nằm ở bên ngoài, cô chỉ có thể vượt qua anh ta chui vào trong, chờ nằm xuống địa bàn của mình, Tống Nguyệt Minh nhỏ giọng nói: "Ngươi tắt đèn điện đi."

Bình Luận (0)
Comment