Vệ Vân Khai rất biết nghe lời, Tống Nguyệt Minh sờ soạng cất quần áo dày cuối giường, vừa mới kéo chăn nằm xuống, liền phát hiện trên gối đầu của mình có một cánh tay, cô vừa đè lên, người bên cạnh liền xoay người áp qua.
Thời tiết mùa đông khiến cho người cảm thấy ngoài ý ngoài chính là khi đẩy cửa ra nhìn đến một mảnh tuyết trắng xóa, ngày hôm qua vẫn còn sáng sủa tươi đẹp, sáng sớm hôm nay liền nhìn đến tuyết dày tới đầu gối, còn tưởng rằng mắt xảy ra vấn đề, cả trời đất đều được bao bọc bởi một màu trắng.
Tống Nguyệt Minh mơ mơ màng màng liền cảm thấy gió lạnh thổi, mở mắt ra nhìn, chăn ấm đã không có người, cửa phòng ngủ còn mở, nhà chính khẳng định đã được mở ra, nếu không sao sẽ không lạnh như thế, cô lục lọi tìm quần áo khoác lên người, quần áo của ngày hôm qua, hôm nay còn có thể mặc được.
Chân vừa đặt xuống đất, cô không tự chủ được hít hà một tiếng, ngủ không đủ coi như xong, cả người đều đau nhức, quan trọng nhất chính là đói bụng.
Nhưng xem thời gian, đã gần tám giờ, nhanh chóng chải đầu rửa mặt, đồng thời còn ngáp dài ngáp ngắn, bất quá, còn chưa ngáp xong một cái, liền thấy có người đi tới, cô khựng lại, thiếu chút nữa là trẹo quai hàm.
Vệ Vân Khai cười khẽ: "Dậy rồi à."
"... Ừm."
"Bên ngoài có tuyết rơi, mẹ vừa nấu cơm thôi, không cần phải gấp gáp."
"Được."
Anh tiến vào tựa hồ chỉ vì nói hai câu này, xoay người lại đi ra ngoài, trong viện rất nhanh liền truyền đến tiếng sa sa quét tuyết, Tống Nguyệt Minh vừa chải đầu vừa tự hỏi, kết hôn liền không thể thắt bím, tóc chỉ có thể đơn giản cột đuôi ngựa, kỳ thật xỏa ra ở trên cổ sẽ càng ấm áp, nhưng khi ra cửa gặp người thì không lịch sự cho lắm, vẫn là cột lên đi, cô còn có khăn quàng cổ nha!
Tống Nguyệt Minh chải tóc xong cũng không lại trốn ở trong phòng, đón gió lạnh bước ra cửa, liền thấy được trong phòng bếp mới có xuất hiện khói trắng, chẳng lẽ Vệ Vân Khai còn biết nấu cơm?
Lúc này, lối đi đã được quét sạch tuyết, đường đi thông phòng bếp và cửa chính đã được quét thành hai con đường nhỏ, Vệ Vân Khai còn đang cầm chổi lớn quét tuyết, ngẫu nhiên dừng lại, không được tự nhiên nhúc nhích bả vai.
Tống Nguyệt Minh liếc mắt nhìn, đi vào bếp phòng mới xòe hai bàn tay ra, giơ móng tay lên nhìn nhìn, hừ, đáng đời!
Nồi thiếc lớn ở trong phòng bếp còn đang không ngừng bốc hơi, nhưng không có mùi thơm bay ra, mở nắp nồi nhìn xem, là nửa nồi nước sôi nóng bỏng, lúc này Tống Nguyệt Minh mới sực nhớ tới, sáng sớm nhà nông phải uống nước ấm, trước lúc nấu cơm sẽ đun nước sôi trước, lại rót nước sôi vào phích nước nóng, còn phần nước sôi dư lại, mùa hè sẽ để nguội làm nước uống, mùa đông sẽ dùng để rửa tay rửa mặt.
Trong đống đồ cưới của Tống Nguyệt Minh có chậu rửa mặt mới tinh, cô lấy ra dùng nước sôi rửa một lần, lại gác lên cái giá rửa mặt, đổ nước sôi vào, lại trộn thêm chút nước lạnh, vừa lúc ấm áp.
Tống Nguyệt Minh rửa mặt trước, rửa xong liền trở về phòng thoa kem bảo vệ da, chờ khi cô bước ra, Vệ Vân Khai đã quét tuyết chất thành đống ở trước cổng lớn.
"Ngươi đi rửa mặt đi."
"Được." Anh cất chổi xong, bước nhanh đến bên giá rửa mặt, trực tiếp thò tay vào nghiêm túc rửa mặt.
Tống Nguyệt Minh định mở miệng nói chuyện liền nghẹn về trong bụng, nước rửa mặt cô đã dùng qua còn chưa kịp đổ bỏ đâu, thôi, xem như nước rửa mặt đã dùng qua cũng rất sạch sẽ mà.
Dù sao, anh cũng không ghét bỏ.
Hai người đều thu dọn xong, tràn đầy tinh thần đi về nhà cũ, Vương Bảo Trân vừa múc cơm vào nồi, quay đầu nhìn thấy hai người sóng vai đi tới, hài lòng gật gật đầu, đứa con gái nhà họ Tống này thật không tính kém, quả thật rất xứng đôi với Vân Khai.
Ngụy Căn Sinh cũng đang quét tuyết, ông chỉ quét ra hai con đường nhỏ, chung quy nhìn mấy ngày này tuyết sẽ tiếp tục rơi, Vệ Vân Khai đoạt cây chổi của ông, bắt đầu quét tuyết.
Ngụy Xuân Hoa đang đứng trước cửa chính, chải chải đầu, nhìn thấy chị dâu mới vào cửa, thẹn thùng cười: "Chị dâu ."
"Ừm."
Tống Nguyệt Minh trong trẻo ‘ừm’ một tiếng, vào phòng bếp giúp đỡ Vương Bảo Trân. "Không có chuyện gì, đều làm xong rồi, không cần con làm đâu!"
Không quan tâm là nhà ai, con dâu mới vào cửa nhất định phải được chăm sóc thật tốt. Tống Nguyệt Minh liền nghe mẹ chồng đứng ở trong phòng bếp, trò chuyện với bà, đột nhiên Vương Bảo Trân vỗ đùi: " Nguyệt Minh a, con đi lấy mấy quả trứng gà, chưng cho bà nội con đi, bà đã trở lại, chỉ thích ăn trứng chưng!"
Mẹ của Ngụy Căn Sinh vẫn còn sống, trước đó đến mà chưa kịp không gặp mặt là do được con gái đón về nhà ở một thời gian, tới khi Vệ Vân Khai kết hôn mới trở về, Tống Nguyệt Minh cũng chỉ vội vàng gặp mặt vào ngày hôm qua, chưa kịp nói chuyện dù chỉ một câu.
Tống Nguyệt Minh vào trong nhà chính lấy trứng gà, thuận tay liền làm, đập trứng vào bát, dùng đũa khuấy đều, không cần làm đến quá cầu kỳ, chỉ cần thêm chút nước ấm và muối, chiếc đũa cùng bát tráng men chạm nhau tạo nên tiếng va chạm đinh đinh đang đang, nghe rất êm tai.