Hôm sau.
Tạ Ngạn Chu thu xếp xong xuôi, đưa An An và Mạnh Thư Ca ra huyện.
Họ không dừng lại ở trạm y tế mà đi thẳng đến ga tàu Tương Dương.
Ga tàu đông nghẹt người.
Thấy xe dừng ở ga, An An hỏi:
"Ba ơi, mình đến ga làm gì ạ?"
Cậu bé như chợt hiểu ra, lắc đầu:
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Ba ơi, con không về nhà! Con muốn đến bệnh viện với mẹ!"
An An định mở cửa xe, nhưng cửa đã bị khóa. Cậu bé không mở được. An An khóc lóc.
Mạnh Thư Ca ngoài mặt lo lắng nhưng trong lòng mừng thầm:
"An An, không phải đưa con về. Cô Mạnh phải về."
An An nín khóc, ngơ ngác:
"Cô Mạnh đừng đi mà! Cô ở lại với An An được không?"
Tạ Ngạn Chu mất kiên nhẫn, xoa trán, quát:
"Tạ Vũ An! Đừng làm ầm ĩ nữa! Cô Mạnh không thể ở bên con cả đời được. Ngồi yên trong xe! Không được nghịch ngợm!"
Anh rút chìa khóa, xuống xe.
Mạnh Thư Ca quay xuống, nói với An An:
"An An ngoan, cô Mạnh về Lâm Hải đợi con nhé? Con về rồi tìm cô Mạnh có được không?"
"Nhỡ cô không cần con nữa thì sao?" An An nức nở.
"Không đâu. Cô sẽ luôn cần An An. Mình ngoéo tay nhé? Con hứa với cô, về rồi nhớ tìm cô nhé?"
Mạnh Thư Ca giơ ngón út. An An làm theo.
Nghe An An hứa, Mạnh Thư Ca yên lòng.
Tạ Ngạn Chu đứng ngoài không nghe rõ cuộc trò chuyện. Nhưng nhìn Mạnh Thư Ca dỗ dành An An, anh cảm thấy có gì đó không ổn.
Mạnh Thư Ca xuống xe.
Tạ Ngạn Chu đưa vé tàu và một xấp tiền:
"Thư Ca, đây là vé tàu và tiền lương. Cảm ơn em đã chăm sóc An An."
Mạnh Thư Ca đẩy tiền lại:
"Đó là việc em nên làm. Tiền này anh mua đồ bồi bổ cho chị Cẩm Nghệ đi ạ."
"Em về trước đây. Hẹn gặp lại ở Lâm Hải."
Mạnh Thư Ca cười, vẫy tay rồi bước vào ga.
Nụ cười trên môi cô ta tắt ngấm. Tạ Ngạn Chu có thành kiến với cô ta vì chuyện của Kiều Cẩm Nghệ. Cô ta không thể dây dưa thêm. Nếu không sẽ chỉ đẩy anh ra xa hơn.
Cô ta không nhận tiền để chuẩn bị cho lần gặp sau. Nếu nhận tiền, nghĩa là cô ta và anh không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Ngồi trên tàu về Lâm Hải, Mạnh Thư Ca đắc ý cười.
Cô ta biết An An thích mình. Nếu cô ta bảo An An tìm mình, cậu bé chắc chắn sẽ nghe theo. Lúc đó, cô ta sẽ có lý do để tiếp cận Tạ Ngạn Chu.
Nụ cười của Mạnh Thư Ca càng lúc càng tươi. Ánh mắt cô ta tràn đầy quyết tâm.
Sau khi tiễn Mạnh Thư Ca, Tạ Ngạn Chu đưa An An đến trạm y tế.
An An im lặng suốt đường đi, không còn đòi tìm cô giáo nữa.
Tạ Ngạn Chu nhớ lại cảnh Mạnh Thư Ca dỗ dành An An, không khỏi hỏi:
"An An, cô Mạnh nói gì với con trong xe?"
"Cô Mạnh bảo con về Lâm Hải rồi tìm cô. Cô ấy sẽ không bỏ rơi con." An An thật thà đáp.
"Vậy về rồi con có thể tìm cô Mạnh không ạ?" Cậu bé dè dặt hỏi.
Tạ Ngạn Chu nhìn con, ánh mắt phức tạp.
Anh không trả lời mà chỉ nói:
"Đến trạm y tế không được làm ồn như hôm qua. Cứ ngoan ngoãn ở bên mẹ là được."
An An thất vọng cúi đầu. Cậu bé sợ ba giận, không cho cậu đi tìm cô Mạnh.
"Con biết rồi ạ."
Tạ Ngạn Chu lái xe đến trung tâm thương mại, mua ít đồ bồi bổ rồi đến trạm y tế.
Trạm y tế Tương Dương.
Tạ Ngạn Chu đỗ xe, xách đồ, dắt tay An An vào trạm.
Kiều Cẩm Nghệ vẫn hôn mê.
Tiểu Hoa nằm bên giường bệnh, mắt không rời mẹ:
"Bà ơi, bao giờ mẹ mới tỉnh ạ?"
Mẹ Kiều đưa bánh bao cho cháu, thở dài:
"Bà cũng không biết. Tiểu Hoa ăn đi con. Ăn no thì mẹ tỉnh dậy mới không lo."
"Con không muốn mẹ lo. Con ăn cơm để có sức chăm sóc mẹ."
Tiểu Hoa nhận bánh, ăn ngấu nghiến.
Mẹ Kiều xoa đầu cháu, thương xót. Từ hôm qua, khi biết tin mẹ mất tích, Tiểu Hoa đã bỏ bữa vì lo lắng. Bà chỉ dỗ được cháu ăn một cái bánh bao.
Tạ Ngạn Chu dẫn An An bước vào.
Trong phòng chỉ có Mẹ Kiều và Tiểu Hoa. Cha Kiều đi lấy nước nóng.
Thấy Tạ Ngạn Chu, Mẹ Kiều lạnh nhạt:
"Ngạn Chu, đã bảo không cần anh đến. Đưa An An về đi. Ở đây không cần anh."
Tạ Ngạn Chu đặt đồ lên bàn, chân thành:
"Mẹ, con biết mẹ giận con. Nhưng con phải đến."
"Dù con và Cẩm Nghệ ly hôn, chúng con vẫn còn tình cảm. Cô ấy là mẹ của An An. Cẩm Nghệ hôn mê, con và An An không thể yên tâm."
"Con đã xin nghỉ phép. Đến khi nào Cẩm Nghệ khỏe lại con mới về. Cho con chăm sóc cô ấy."
Cha Kiều trở về. Ông không ngạc nhiên khi thấy Tạ Ngạn Chu và An An. Ông biết anh sẽ quay lại. Ông hiểu rõ tính cách của anh.
Cha Kiều đặt bình nước xuống:
"Ngạn Chu đến rồi à."
Tạ Ngạn Chu gật đầu:
"Ba, con đến chăm sóc Cẩm Nghệ. Đến khi nào cô ấy khỏe lại con mới đi."
Anh nhận bình nước từ tay Cha Kiều, đổ nước ra chậu, nhúng khăn lau mặt cho Cẩm Nghệ.