An An im lặng từ khi bước vào. Cậu bé ngồi trên ghế, nhìn mẹ nằm bất động, cảm thấy buồn bã.
Sau khi lau mặt cho Cẩm Nghệ, Tạ Ngạn Chu nói với ba mẹ vợ:
"Ba mẹ về tắm rửa, nghỉ ngơi đi ạ. Tối ba mẹ quay lại. Có con ở đây, ba mẹ đừng lo."
Cha Kiều và Mẹ Kiều nhìn bộ quần áo lấm lem bùn đất, gật đầu đồng ý.
"Vậy tối chúng ta quay lại. Khổ thân con rồi."
"Ba mẹ đừng khách sáo với con. Con đã gọi xe. Để họ đưa ba mẹ về, tối lại đón qua."
Cha Kiều và Mẹ Kiều dẫn Tiểu Hoa về Lan Hoa.
Sau khi họ đi, An An đến gần Tạ Ngạn Chu, khẽ nói:
"Ba ơi, sao ông bà ngoại không nói chuyện với con?"
Tạ Ngạn Chu khựng lại, xoa đầu An An dỗ dành:
"Ông bà ngoại mệt nên chắc không thấy con đó. Tối ông bà sang, con chủ động chào hỏi là ông bà nói chuyện với con ngay."
"Giờ An An cùng ba chăm sóc mẹ nhé."
An An gật gù, ngoan ngoãn ngồi bên giường bệnh cùng Tạ Ngạn Chu trông Kiều Cẩm Nghệ.
Hai bố con cứ thế túc trực bên giường bệnh cả ngày.
Đến chiều tối.
Tạ Ngạn Chu đi lấy nước, đổ ra chậu chuẩn bị lau người cho Kiều Cẩm Nghệ.
Anh vừa nhúng khăn ướt thì phía sau vọng đến tiếng kêu yếu ớt:
"Nước... nước..."
Khăn trên tay Tạ Ngạn Chu rơi xuống.
Anh vội quay lại, lo lắng nhìn Kiều Cẩm Nghệ:
"Cẩm Nghệ, em ráng chút, anh đi gọi bác sĩ ngay!"
Nói rồi, Tạ Ngạn Chu ba chân bốn cẳng chạy đi tìm bác sĩ điều trị.
Kiều Cẩm Nghệ nằm trên giường, ý thức chập chờn, toàn thân đau nhức như bị xe tải nghiến qua.
Cô muốn mở mắt nhưng mí nặng trĩu, không sao nhấc lên nổi.
Cổ họng khô khốc, cô chỉ muốn uống nước.
Kiều Cẩm Nghệ liên tục gọi với theo đòi uống nước.
An An đứng bên cạnh cuống quýt cả lên.
Cậu bé rụt rè đến nắm tay Kiều Cẩm Nghệ:
"Mẹ ơi, mẹ đợi ba về nha mẹ."
Vừa dứt lời, Tạ Ngạn Chu đã dẫn bác sĩ vào.
Bác sĩ khám qua loa rồi nói:
"Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bệnh nhân bị gãy nhiều xương, cần tĩnh dưỡng. Anh là chồng nhớ để ý chăm sóc, mua thêm đồ tẩm bổ cho cô ấy mau khỏe."
Dặn dò xong, bác sĩ rời đi.
Tạ Ngạn Chu nhẹ nhàng đỡ Kiều Cẩm Nghệ ngồi dậy, ôm vào lòng rồi dùng thìa đút nước cho cô.
An An ngoan ngoãn đứng bên cạnh, đôi mắt tròn xoe lo lắng.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy mẹ như vậy.
Trong trí nhớ của An An, Kiều Cẩm Nghệ luôn nghiêm nghị và ít nói, chưa bao giờ yếu ớt thế này.
Nước mát thấm vào cổ họng, Kiều Cẩm Nghệ như con cá c.h.ế.t đuối vớ được nước, lập tức tỉnh táo hơn.
Cô dựa vào lòng Tạ Ngạn Chu, chậm rãi mở mắt.
Mọi thứ trước mắt còn mờ nhòe, cô chớp mắt vài lần mới nhìn rõ.
Đây là trạm xá! Cô chưa chết!
Vượt qua cơn kinh ngạc, cô thấy An An đang lo lắng bên giường và Tạ Ngạn Chu đang ôm mình.
Thấy Kiều Cẩm Nghệ tỉnh lại, Tạ Ngạn Chu vội hỏi:
"Cẩm Nghệ, em còn khát không? Uống thêm miếng nữa nhé?"
An An cũng sà đến hỏi han:
"Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi!"
Kiều Cẩm Nghệ hôn mê suốt một ngày một đêm, không có giọt nước nào vào bụng nên chẳng còn chút sức lực.
"Em muốn uống thêm nước."
Tạ Ngạn Chu cầm cốc nước đưa lên miệng cô:
"Tay em đang bó bột, để anh đút cho em uống từ từ."
Kiều Cẩm Nghệ không từ chối, uống từng ngụm lớn.
Uống hết một cốc, cô cảm thấy sức lực dần hồi phục.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thấy mẹ không để ý đến mình, An An lại hỏi:
"Mẹ ơi, mẹ còn đau không?"
Kiều Cẩm Nghệ nhìn An An, thờ ơ đáp:
"Không sao, con đừng lo."
Nói rồi, cô quay sang hỏi Tạ Ngạn Chu:
"Bố mẹ em đâu? Còn Tiểu Hoa nữa?"
Thấy mẹ vừa tỉnh đã hỏi Tiểu Hoa, lại còn lạnh nhạt với mình, An An tủi thân vô cùng.
Tạ Ngạn Chu dịu giọng:
"Họ trông em cả đêm qua, anh bảo về nhà thay đồ nghỉ ngơi lát rồi sang ngay, đừng lo."
Vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên ba tiếng kinh ngạc:
"Cẩm Nghệ!"
"Mẹ!"
Ba người vừa thấy Kiều Cẩm Nghệ tỉnh liền rưng rưng xúc động.
Tiểu Hoa lon ton chạy đến bên giường, mắt ngấn lệ:
"Mẹ ơi, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi, Tiểu Hoa lo cho mẹ lắm!"
Kiều Cẩm Nghệ nhìn Tiểu Hoa âu yếm, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của con, dịu dàng nói:
"Tiểu Hoa đừng khóc, mẹ không sao rồi mà. Sau này mẹ sẽ không làm Tiểu Hoa phải lo lắng nữa, được không?"
"Dạ!" Tiểu Hoa sụt sùi.
An An đứng bên cạnh thấy vậy thì tủi thân trào nước mắt.
Sao mẹ lạnh nhạt với mình thế, còn với Tiểu Hoa thì ân cần an ủi các kiểu.
An An chen lên đẩy Tiểu Hoa ra, nghẹn ngào:
"Mẹ ơi, nhìn con nè mẹ, con mới là con mẹ mà! Sao mẹ không cười với con, mẹ không cần con nữa hả?"
Cả phòng bệnh bỗng im lặng như tờ.
Kiều Cẩm Nghệ lạnh lùng nhìn cậu, lòng không chút xao động trước những giọt nước mắt kia.
"An An, mẹ phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa? Chính con mới là người không cần mẹ."