Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Chương 44

Chương 16: Ghen tị

 

“Giám đốc, anh gọi tôi ạ?” Thôi lão tam bị gọi vào văn phòng giám đốc, vừa xoa tay vừa tỏ ra bối rối.

 

Vì thân phận anh ở nhà họ Thôi rất lúng túng, Thôi Bình Châu không thích người em trai này, Mai Bảo Anh cũng không ưa người con trai này. Anh làm ở nhà máy cơ khí Tần Xuyên hơn mười năm, vẫn chỉ là một kỹ thuật viên nhỏ bé. Trong nhà máy, anh luôn như người vô hình, đến trưởng xưởng cũng chẳng buồn quan tâm, sao giám đốc lại đích thân gọi anh đến?

 

Anh thích nghiên cứu kỹ thuật, thăng chức hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần cho anh tiếp tục làm việc là đủ. Không phải là mẹ anh, Mai Bảo Anh, vì đấu với Thôi Bình Châu quá dữ, nên anh hai định thu hồi cả công việc của anh chứ?

 

“Đừng căng thẳng, ngồi xuống rồi nói.” Giám đốc Cát Tường có ấn tượng tốt với Thôi lão tam, cha ruột anh là một nông dân trung thực, còn bản thân anh cũng thật thà, ở nhà máy ít nói, chỉ biết cắm đầu làm kỹ thuật.

 

Cát Tường đi thẳng vào vấn đề: “Phân xưởng của chúng ta ở Hán Thành vừa mới xây xong, ban lãnh đạo nhà máy đã thảo luận và quyết định, muốn điều anh qua đó làm kỹ sư trưởng của xưởng. Anh có đồng ý không?”

 

“Đồ… đồng ý?” Đầu óc Thôi lão tam quay không kịp. Đây chẳng phải là thăng một bậc sao? Tất nhiên là anh đồng ý rồi. Chẳng lẽ mẹ anh thấy anh chướng mắt quá nên muốn đẩy anh ra khỏi Tần Thành?

 

Nhưng trước đây anh đã nhiều lần đề xuất muốn điều về phân xưởng ngoài tỉnh, mẹ anh và vợ đều không đồng ý.

 

“Anh đồng ý là tốt rồi. Báo cáo điều động đã chuẩn bị sẵn cho anh, anh chỉ cần ký tên, các thủ tục còn lại tôi sẽ lo liệu giúp. Nếu anh đồng ý, ngày mai có thể xuất phát luôn.”

 

Thôi lão tam: “……” Đây là bị đày đi hay được thăng chức vậy?

 

Nhưng trong lòng Thôi lão tam vẫn rất vui. Lần này, mặc kệ vợ có đồng ý hay không, anh nhất định sẽ đi. “Giám đốc, tôi có thể hỏi một câu được không? Là mẹ tôi nhờ người điều tôi đi sao?” Mẹ anh chẳng lẽ đột nhiên quan tâm anh?

 

“Là Thôi Bình Châu, tìm thầy của tôi — Khương Đại Hữu, nói rằng với trình độ kỹ thuật của anh thì làm phó giám đốc phân xưởng cũng dư sức. Tôi đã xem hồ sơ công tác nhiều năm của anh, đúng là đủ điều kiện để làm kỹ sư trưởng, nên mới đồng ý điều anh đi. Nhưng để tránh người khác bàn tán, cứ để anh bắt đầu từ kỹ sư trưởng, rồi từ từ thăng tiến lên sau.”

 

Thôi lão tam trong lòng chợt thấy ấm áp, người anh cùng cha khác mẹ, không có quan hệ huyết thống với anh, vậy mà vẫn còn nghĩ cho anh.

 

Giám đốc Cát mỉm cười: “Trước đây mỗi lần định điều cậu đến phân xưởng khác, mẹ cậu đều phái người tới gây chuyện, lần này thì tùy cậu tự quyết định đi.”

 

“Vâng... Cảm ơn giám đốc, tôi về bàn với vợ một chút.”

 

Thôi lão tam chạy về ký túc xá, vợ anh đang ngồi ngẩn người bên mép giường. Anh đưa tờ quyết định điều chuyển cho Đàm Tuyết Như xem.

 

“Mẹ tụi nhỏ à, lần này anh nhất định phải đi phân xưởng Hán Thành. Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì cả đời anh chẳng còn cơ hội thăng chức nữa. Em mà không muốn đi, thì cứ ở lại Tần Thành, mỗi tháng anh vẫn gửi lương đầy đủ cho em.”

 

Anh nói ra hết những gì giấu trong lòng: “Anh vốn là con của một người nông dân kiếm ăn trên đất đen, học vấn không cao, theo thầy học mười mấy năm mới làm chắc được tay nghề. Đời này anh chỉ có số làm kỹ thuật. Có được công việc và cuộc sống như hôm nay, anh đã rất mãn nguyện rồi. Mình đừng giày vò nữa, cùng về Hán Thành đi, chẳng phải quê mẹ em cũng ở Hán Thành sao?”

 

Đàm Tuyết Như giật lấy tờ quyết định điều động, bên trên xác nhận rõ ràng chồng cô sẽ làm việc tại phân xưởng Hán Thành.

 

Thôi Bình Châu hành động quá nhanh... người đàn ông này thật đáng sợ. Cô ta vừa mới nói xong mọi chuyện, chưa đến nửa tiếng sau, Quý Lai Phượng đã đến đồn công an làm chứng. Cố tình lại là Quý Lai Phượng — người phụ nữ góa chồng, mà năm xưa bị Khương Hồng Vũ cướp mất người đàn ông sắp đính hôn.

 

Mà người phụ trách vụ án này lại trùng hợp là chồng của Khương Hồng Vũ — Tôn Trường Thuận. Chuyện này chắc chắn không phải trùng hợp, là Thôi Bình Châu sắp đặt hết, ngay cả công việc của Thôi lão tam, anh ấy cũng thật sự làm được.

 

Đàm Tuyết Như cảm thấy may mắn vô cùng. Cô chỉ là người truyền lời cho Mai Bảo Anh, chưa từng trực tiếp tham gia vào những việc tệ hại do mẹ chồng gây ra. Hơn nữa, năm xưa chính chồng cô là người đã lao vào đám cháy cứu lấy bài vị của mẹ Thôi Bình Châu. Vì nể mặt chồng cô, Thôi Bình Châu mới nương tay, cho cô một con đường rút lui an toàn.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Thu dọn đồ đạc đi, mai mình đi.” Đàm Tuyết Như mặt mày tái nhợt: “Anh ra ga mua vé tàu, bên phía mẹ thì khỏi cần đến, dù sao bà cũng chẳng muốn gặp anh. Em sẽ đến bệnh viện gặp mẹ, nói với bà là vợ chồng mình sẽ về Hán Thành.”

 

Thôi lão tam thấy vợ lần này không những không ngăn cản, ngược lại còn sốt sắng muốn đi hơn cả anh, trong lòng vui mừng nên cũng không suy nghĩ gì thêm.

 

“Vậy cũng tốt, mỗi lần gặp toàn bị mắng là vô dụng, anh khỏi phải đến để chọc bà ấy bực mình.”

 

 

Khương Hồng Vũ tìm Lưu Tiểu Trụ, mười mấy năm trước cô ta cũng từng tìm chú của hắn — Lưu Nhị Trụ. Chuyện gài bẫy hãm hại, làm một lần thì lạ, làm nhiều thành quen, chẳng mấy chốc đã thuyết phục được tên lưu manh này làm theo lời cô ta.

 

Cũng phải thôi, con nha đầu kia xinh đẹp như vậy, có cơ hội cưới được về làm vợ, dù là dùng thủ đoạn không trong sạch, cũng ít có người đàn ông nào không xiêu lòng. Huống hồ Lưu Tiểu Trụ lại là kẻ không có phẩm hạnh, chẳng có chính kiến, chỉ cần khéo miệng một chút là dụ được ngay.

 

Tiếp theo, cô ta chỉ cần lên phường tố cáo là xong. Nhưng Khương Hồng Vũ dự tính sẽ tìm chồng mình đến nhà Lưu Tiểu Trụ khám xét trước, rồi mới đi tố cáo. Chồng cô ta là cảnh sát, ra tay gọn gàng dứt khoát, có thể khiến con nha đầu đó ngã một cú không gượng dậy nổi.

Bình Luận (0)
Comment