Tôn Trường Thuận nói muốn đến tìm Khương Từ để hỏi rõ tình hình. Theo hiểu biết của cô ta về con nha đầu đó, chắc chắn Khương Từ sẽ nói rằng chính cô ruột đẩy mình xuống núi, dù sao lúc đó sau lưng cô ta cũng chỉ có mỗi Khương Hồng Vũ.
Hừ, Khương Hồng Vũ cười khẩy trong lòng, hoàn toàn không sợ hãi. Cô ta sẽ không thừa nhận, sẽ nói là lúc đó Khương Từ trượt chân, cô ta chỉ định với tay kéo một cái.
Chẳng qua là... không kịp kéo mà thôi.
“Khương Từ, mở cửa cho tôi! Chồng tôi, Tôn Trường Thuận có ở trong đấy không?”
Khương Hồng Vũ đập cửa sân ầm ầm, cái sân nhỏ tinh xảo thế này, ngay cả cổng cũng làm từ gỗ thông đen thượng hạng, sân trước sân sau đều lát bằng gạch đá xanh mài nhẵn, đồ đạc trong nhà thì hoặc là gỗ trắc, hoặc là gỗ nam mộc. Cái sân tốt thế này mà năm xưa cha cô ta lại không chịu cho làm của hồi môn, giờ lại đem tặng cho con nha đầu đó.
Bảo sao cô ta không hận.
Khương Từ đang dọn dẹp phòng, phát hiện sau khi chuyển nhà đến giờ vẫn chưa kịp sắp xếp hết đồ đạc, có mấy món không thấy đâu nữa. Đáy rương thiếu vài bộ quần áo, trong ngăn kéo mất một cây bút máy, còn cả mấy vé xem phim cô giữ bao năm đến bạc màu cũng không cánh mà bay.
Cô nghĩ lại, lần trước Hứa Linh Chi và Khang Quế Hương từng lấy chìa khóa dự phòng, có khả năng là bọn họ lại lục lọi đồ đạc của mình.
Cô lấy cuốn nhật ký từ ngăn bí mật trong tủ quần áo ra, lật mấy trang, vừa hay lại hiện lên một đoạn văn mới. Cô quét mắt qua nội dung, đọc đến hết, không nhịn được nghiến răng ken két...
Bên ngoài, Khương Hồng Vũ vẫn đập cửa mãi không thôi, Khương Từ bị ồn đến phát cáu. Cô cất nhật ký lại vào ngăn bí mật trong tủ, mặc quần áo rồi ra mở cửa.
Từ khi còn nhỏ, Khương Hồng Vũ đã luôn không ưa cô.
“Chú Tôn đi rồi.” Khương Từ đọc xong nội dung nhật ký, càng thêm chán ghét Khương Hồng Vũ vốn chỉ đến để gây chuyện: “Chú ấy nói sẽ đi tìm Quý Lai Phượng để hỏi thêm tình hình.”
Cô nhìn Khương Hồng Vũ bằng ánh mắt thương hại. Năm xưa kết hôn đã chẳng đàng hoàng gì, ông cụ Khương đã hoàn toàn thất vọng về cô ta, mỗi lần gặp mặt đều không cho sắc mặt dễ chịu. Là cô ta tự làm chuyện xấu, đụng vào giới hạn của ông, không biết nhận lỗi lại còn trách ông thiên vị, thật không hiểu đầu óc cô ta mọc kiểu gì.
Giờ đây vụ việc của cô ta do chính Tôn Trường Thuận điều tra. Nếu chú ấy biết Khương Hồng Vũ lòng dạ vặn vẹo đến mức vì ghen tị với chính cháu gái ruột mà đẩy cô xuống núi, không biết còn có thể tiếp tục sống chung với người phụ nữ này nữa không.
Khương Hồng Vũ là kiểu người thừa hưởng sự kiêu ngạo và cứng đầu của ông Khương, nhưng lại không có nguyên tắc và giới hạn đạo đức như ông. Ngược lại, cô ta học được trọn vẹn sự đố kỵ và ngu xuẩn của Hứa Linh Chi. Hai loại tính cách này hòa vào nhau, biến cô ta thành kẻ độc ác và cay nghiệt như hiện tại.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khương Hồng Vũ liếc Khương Từ một cái sắc lẻm — Tôn Trường Thuận lại đi tìm cái con góa phụ kia sao? “Khương Từ, cô đã nói gì với chồng tôi hả? Cô và Quý Lai Phượng thông đồng từ trước đúng không? Mấy người muốn vu oan cho tôi đẩy cô à? Nói mau!”
“Vậy cô có đẩy tôi không?” Khương Từ nghiêng người, khoanh tay trước ngực.
Khương Hồng Vũ không thừa nhận: “Tôi không có! Tôi là cô của cô, tôi đẩy cô để làm gì chứ? Tôi không rảnh đôi co với cô, còn phải đi tìm chồng tôi nữa.” Cô ta nghĩ đến việc chồng mình ở riêng với Quý Lai Phượng thì trong lòng tức tối, huống hồ Quý Lai Phượng giờ đã là góa phụ.
Khương Từ nhìn cô ta đầy thất vọng, đứng phía sau gọi lớn: “Cô à, chỉ vì hai ngàn đồng, cô có thể đẩy cả cháu ruột của mình xuống núi. Cô thật sự ngủ được à?”
Khương Hồng Vũ lảo đảo một bước, Khương Từ làm sao biết chuyện cô ta đã nhận hai ngàn đồng từ Mai Bảo Anh? Con nha đầu này đúng là đáng sợ...
Quả nhiên, con nha đầu c.h.ế.t tiệt này chắc chắn cũng nói với Tôn Trường Thuận rồi. Dám phá hoại quan hệ vợ chồng cô ta, lát nữa nhất định phải dạy cho con nhóc này một bài học. Khương Hồng Vũ vội vã chạy đến nhà Quý Lai Phượng tìm chồng mình.
Khương Từ khóa cửa lại, quay người đi về phía khu thành phố cũ ven sông Hắc Thủy — nơi Lưu Tiểu Trụ sống, theo như nhật ký ghi lại, đồ cô bị trộm hiện đang ở trong tay tên côn đồ đó.
Hừ... Khương Từ xoay cổ tay, thừa lúc trời đã tối, phải lấy lại đồ về cho bằng được.
Lưu Tiểu Trụ mặt mũi bầm dập lê lết về căn nhà ngói ba gian cũ nát của mình, còn chưa kịp bước vào cửa thì đã bị một cú đá đá lật nhào, sau đó là một bàn tay mềm mại nhưng mạnh mẽ túm cổ áo hắn, lôi thẳng ra phía sau nhà, rồi là một trận đòn như trời giáng đập tới tấp vào mặt.
“Dám kêu một tiếng, tôi cho ăn thêm mười cú nữa!”
Lưu Tiểu Trụ lập tức nuốt ngược tiếng rên lại, hoảng sợ nhìn cô gái xinh xắn mà dữ dằn trước mặt, nỗi đau trên người trong thoáng chốc như biến mất: “Tiểu... Tiểu Khương Từ?”
Cô gái này sao lại khỏe đến vậy? Đánh người còn hung hơn cả Cố Thanh Xuyên, hắn đúng là xui tận mạng, lại dám dây vào hai kẻ không nên dây vào.
Khương Từ gầm gừ hỏi: “Đồ mà Khương Hồng Vũ đưa cho anh đâu?”
“Đây... đây.” Lại là Khương Hồng Vũ, Lưu Tiểu Trụ trong lòng chửi rủa cái sao chổi đó không biết bao nhiêu lần — hại hắn cả đêm ăn đòn hai trận.
“Cái bọc nhỏ này chính là cô ta đưa cho tôi.”
Hắn giơ cả hai tay lên, đưa bọc vải gấm màu xanh lục qua đầu: “Cho cô.”
Khương Từ giật lấy bằng một tay, trong đống đồ cô bị mất có cả mấy món đồ lót, tên lưu manh này... Khương Từ siết chặt nắm đấm: “Anh có mở ra xem bên trong không?”
Bên trong rốt cuộc có gì vậy? Lưu Tiểu Trụ sắp khóc đến nơi.
Sao ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kiểu như chỉ cần hắn dám xem là sẽ mất mạng vậy? “Tôi không xem! Là Khương Hồng Vũ đưa cho tôi, bảo tôi bỏ vào rương, tối nay cô ta dẫn chồng đến kiểm tra, chỉ có vậy thôi, tôi thực sự không biết gì khác cả.”