Chương 17: Nhân Quả
Lưu Tiểu Trụ liên tục bò lùi ra sau mấy bước, cố giữ khoảng cách với cô gái hung dữ này. Đúng là xinh thì có xinh thật, nhưng hung dữ quá đáng, ra tay thì ác độc, mẹ kiếp, biết thế này thì hắn đã không dám nhắm vào cô ta rồi.
Cái bọc đúng là do Khương Hồng Vũ đưa cho hắn, nhưng giữa chừng đã bị người khác động tay vào rồi, lời của Cố Thanh Xuyên vẫn còn vang vang trong đầu, hắn dĩ nhiên không dám khai ra Cố Thanh Xuyên: “Tiểu Khương Từ, cô xem rồi thì trả lại tôi đi mà...”
Khương Từ giẫm lên xương chân hắn, ngăn không cho hắn bỏ chạy. Cô mở bọc ra, vừa nhìn thấy bên trong thì sững người.
Cô tưởng trong đó là đồ mình bị mất, nhưng chẳng có món nào là của cô cả. Trong đó có một chiếc hoa tai — cô nhận ra, là của Khương Hồng Vũ.
Khương Hồng Vũ tuyệt đối không ngu đến mức bỏ đồ của mình vào đây. Vậy là ai đánh tráo?
Cô ngồi xổm xuống, chậm rãi hỏi: “Trước khi tôi đến tìm, còn ai đã đến tìm anh?”
“Chỉ có Khương Hồng Vũ thôi mà.” Lưu Tiểu Trụ sợ bị đánh, cầu xin: “Tiểu Khương Từ, tôi sai rồi, Khương Hồng Vũ cho tôi hai trăm đồng, cái bọc này không phải đồ của cô đúng không? Tôi thật sự không biết gì cả, hay là cô cầm luôn đi?”
Thật ra hắn biết, nhưng không dám nói, sợ bị đánh chết.
Khương Hồng Vũ bước chân nhanh, đã kéo chồng mình đến nơi. Khương Từ từ xa đã nghe thấy tiếng Khương Hồng Vũ vừa khóc vừa mắng:
“Tôn Trường Thuận, tôi biết ngay mà, anh vẫn nhớ thương Quý Lai Phượng! Nửa đêm nửa hôm hai người cô nam quả nữ ở với nhau, anh còn mặt mũi nào nhìn tôi nữa?”
“Em đừng nói linh tinh nữa được không? Tôi chỉ đi điều tra vụ án thôi.”
“Ban ngày không đi được chắc? Sao cứ phải để đến đêm, anh đúng là mượn cớ để lén lút gặp cô ta. Tôi nói cho anh biết, cả đời này tôi không bao giờ ly hôn, cho dù tôi có phải ngồi tù cả đời không ra được, anh cũng đừng hòng cưới lại người khác!”
“Cô đang nói linh tinh cái gì vậy? Sao lại nhắc tới ngồi tù? Rốt cuộc cô đã lén lút làm chuyện gì sau lưng tôi?”
Thấy hai người kia sắp tới nơi, Khương Từ liền ném bọc vải gấm trong tay lại cho Lưu Tiểu Trụ: “Lát nữa thông minh một chút, có thể không nói thì đừng nói!”
“Được, được! Tối nay tôi chỉ có đúng một câu thoại — không dám đặt điều cho cô.” Lưu Tiểu Trụ vội vàng gật đầu lia lịa.
Khương Từ đẩy hắn từ sau nhà ra trước: “Chú Tôn, cháu vừa bắt được một tên trộm, đúng lúc chú đến.”
Tôn Trường Thuận: “……” Mới vừa rời khỏi nhà Khương Từ, con bé đã một mình chạy đến khu gần cầu đá, nơi tụ tập lũ du côn, gan cũng quá lớn rồi.
Tôn Trường Thuận bị chính sự gan dạ của cô làm cho hoảng sợ: “Trời tối rồi mà cháu dám một mình đến đây?” Nếu cô xảy ra chuyện gì, ông Khương chắc phát điên mất.
“Cháu đi tìm mẹ, thấy Lưu Tiểu Trụ ôm bọc đồ lén lút, còn nhắc đến tên của cô cháu, cháu liền đuổi theo đến đây, thì chú tới.”
Khương Từ liếc Khương Hồng Vũ một cái: Tôi nói bừa đó, xem cô làm sao mà nhảy nhót được nữa.
“Cô nói bậy!” Khương Hồng Vũ nhìn thấy Lưu Tiểu Trụ vẫn ôm bọc vải gấm mà cô ta đưa, lại đúng lúc Khương Từ cũng có mặt. Chỉ cần khiến Tôn Trường Thuận mở bọc đó ra ngay trước mặt mọi người, thì có thể đổ hết chuyện loạn.đời.nam.nữ lên đầu hai người kia.
“Tôn Trường Thuận, tôi nói mà anh còn không tin! Khương Từ và Lưu Tiểu Trụ đã lén lút với nhau từ lâu rồi, còn đưa cả đồ đạc của mình cho hắn, anh không tin thì tự tay mở bọc đó ra mà xem!”
Ngay giây phút này, Khương Hồng Vũ không có chút hổ thẹn nào. Mười mấy năm trước, khi dùng chiêu này vu oan cho Quý Lai Phượng, cô ta còn không dám nhìn vào mắt đối phương.
Lần này thì khác, cô ta nhìn chằm chằm vào Khương Từ, ánh mắt đỏ ngầu, chẳng ai biết cô ta hận Khương Từ đến mức nào.
Ban đầu, cô mới là cô con gái cưng nhất nhà họ Khương. Trên cô có ba anh trai, nhưng người mà cha cô — ông Khương — thương nhất lại là cô.
Ngay từ sớm ông đã nói, sẽ nghỉ hưu sớm để cô có thể vào nhà máy cơ khí làm thư ký văn phòng. Đến lúc cô kết hôn, căn nhà nhỏ của gia đình sẽ làm của hồi môn cho cô. Mấy người anh chị dâu không ai dám phản đối.
Nhưng sau đó thì sao? Cô chỉ vì yêu một người, dùng chút thủ đoạn nhỏ, mà cha cô suýt nữa từ mặt cô. Khi cô đi lấy chồng, cưới hỏi thì sơ sài, công việc hứa hẹn không còn, của hồi môn cũng biến mất.
Ông Khương không nhận cô là con gái nữa, còn bệnh nặng một trận. Trong thời gian đó, con nha đầu Khương Từ kia đúng là mưu mô thâm độc, chạy lên núi hái trà dâng cho ông, sắc thuốc, nói chuyện mua vui.
Khương Từ thay thế cô, trở thành cháu gái lớn được ông Khương cưng chiều nhất.
Chính Khương Từ đã cướp đi tất cả những gì thuộc về cô trong nhà họ Khương.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tôn Trường Thuận cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng. Điều kiện của Tiểu Khương Từ tốt như vậy, sao có thể để mắt đến tên lưu manh mặt mũi tầm thường như Lưu Tiểu Trụ: “Chắc chắn là có hiểu lầm, Tiểu Từ không thể nào thích Lưu Tiểu Trụ được. Để tôi đưa cậu ta về đồn, từ từ thẩm vấn.”
Khương Hồng Vũ lập tức giật lấy bọc vải trong tay Lưu Tiểu Trụ: “Thẩm vấn gì chứ? Anh mở cái bọc này ra xem đi, rồi hỏi Lưu Tiểu Trụ xem ai đưa cho hắn, là sẽ rõ tất cả!”
Con nha đầu c.h.ế.t tiệt này, lần này có trốn đằng trời cũng không chối được nữa rồi.
Khương Từ đặt tay lên bọc vải, ngăn Khương Hồng Vũ lại: “Khoan đã, chuyện này cũng có thể là có người gài bẫy vu oan mà, cô à, cô nói đúng không? Làm sao cô dám chắc bên trong là đồ của cháu?”
“Không phải đồ của mày thì sao mày lại xuất hiện đúng lúc ở nhà Lưu Tiểu Trụ? Khương Từ, đừng có chối nữa. Cha tao dạy dỗ mày hơn chục năm, không ngờ lại dạy ra một con tiện nhân không biết xấu hổ như mày.”
“Khương Hồng Vũ, cô ăn nói cho đàng hoàng!” Tôn Trường Thuận quát lớn: “Tiểu Từ là cháu ruột của cô, có nhất thiết phải ép người ta tới bước đường cùng như vậy không!”
“Tôn Trường Thuận, chẳng lẽ vì con nha đầu đó nhận Thôi Bình Châu làm cha, nên anh không dám xử lý công bằng sao?”
Nghĩ tới chuyện chồng mình vừa rồi còn uống trà với Quý Lai Phượng, lòng ghen tuông khiến Khương Hồng Vũ mất sạch lý trí: “Nếu không vì con nha đầu này, thì công việc và căn nhà nhỏ đó đã là của chúng ta. Cha tôi cũng sẽ không từ mặt tôi. Bây giờ có cơ hội g.i.ế.c c.h.ế.t nó, anh còn chờ cái gì mà không ra tay?”
Tôn Trường Thuận: “……”
“Khương Hồng Vũ, đúng là cô điên thật rồi.”
Tôn Trường Thuận không dám đưa tay nhận lấy cái bọc đó. Những thứ bên trong, rất có thể lại một lần nữa hủy hoại một cô gái trẻ.