Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Chương 49

Mười mấy năm trôi qua mọi chuyện đều suôn sẻ, thế mà kể từ khoảnh khắc bà ta tìm Khương Hồng Vũ để hại Khương Từ, thì mọi chuyện bắt đầu rối tung lên.

 

Con nha đầu đó không chết, bà ta lại càng xui xẻo hơn, đến cả chuyện từ hai mươi năm trước — lúc bà ta làm y tá chăm sóc cho vợ cả của Thôi Bình Châu — cũng bị khui ra, rốt cuộc là tại sao?

 

Điều khiến bà ta càng sụp đổ hơn là hai viên cảnh sát bước vào phòng bệnh, mặt mày nghiêm nghị nói:

 

“Đồng chí Mai Bảo Anh, bà bị tình nghi có liên quan đến vụ mưu hại phu nhân nhà họ Thôi cách đây hai mươi năm. Chúng tôi sẽ đưa bà về để điều tra, mong bà phối hợp.”

 

“Phu nhân nhà họ Thôi gì chứ, tôi chính là phu nhân nhà họ Thôi! Các người muốn làm gì? Dám vu khống vợ của một chính ủy, ai cho các người cái quyền đó?”

 

Triệu Khải Thư vừa thẩm vấn xong Khương Hồng Vũ, nhận được ủy thác từ Thôi Bình Châu, đích thân đến bệnh viện bắt giữ nghi phạm Mai Bảo Anh.

 

“Căn cứ theo lời khai của Khương Hồng Vũ, bà đã tráo thuốc của mẹ Thôi Bình Châu trong thời gian làm hộ lý tại nhà họ Thôi cách đây hai mươi năm, khiến bệnh tình của bà ấy trở nặng và tử vong. Bà không cần vội chối, bảo mẫu cũ của nhà họ Thôi, bác sĩ điều trị chính của bệnh viện năm đó, chúng tôi đều đã cử người đến lấy lời khai.”

 

Ông nhìn người phụ nữ độc ác này, còn tàn nhẫn hơn cả Khương Hồng Vũ, nói: “Chờ đến khi con dâu bà tỉnh lại, tôi tin cô ấy nhất định sẽ sẵn sàng đứng ra tố cáo hết những chuyện dơ bẩn mà bà đã làm trong những năm qua.”

 

Viên cảnh sát trẻ đứng sau Triệu Khải Thư là học trò mà ông đã dạy dỗ suốt hai năm. Rõ ràng cậu đã bị sự nhẫn tâm và độc ác đến rợn người của Mai Bảo Anh làm cho choáng váng — bà ta có thể diễn suốt hai mươi năm như không có chuyện gì, đúng là quá đáng sợ.

 

Cậu cảnh sát trẻ đầy chính khí nói: “Mời bà đi theo chúng tôi một chuyến.”

 

“Không, không! Tôi không đi với các người! Tôi phải đi tìm Viễn Sơn… đúng rồi, tôi cũng bị bệnh thần kinh! Tôi không đi đồn công an đâu, các người đưa tôi đến trại dưỡng bệnh đi! Cùng lắm sau này tôi không quay về nhà họ Thôi nữa, tôi ở luôn trong trại cũng được, được không?”

 

Trước mắt phải tạm lánh vào trại an dưỡng, tìm cách liên lạc với Viễn Sơn. Ông ấy dù sao cũng là cha của Thôi Bình Châu, chắc chắn vẫn còn cách đối phó được với hắn.

 

Triệu Khải Thư hừ lạnh một tiếng, ép buộc áp giải Mai Bảo Anh lên xe cảnh sát. Vết thương của bà ta chỉ là trên mặt, cơ thể thì chẳng hề gì. Người đàn bà này bảo dưỡng suốt hai mươi năm, sức khỏe rất tốt. Triệu Khải Thư hoàn toàn không thèm để ý tới màn giả vờ ngất xỉu giữa đường của Mai Bảo Anh, trực tiếp đưa về đồn công an thẩm vấn suốt đêm.

 

Thôi lão tam thức trắng đêm bên giường bệnh của Đàm Tuyết Như: “Mẹ bọn nhỏ, cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”

 

“Họ nói… là mẹ mình… là mẹ làm em bị thương sao?” Thôi lão tam đau lòng: “Rốt cuộc mấy người đã làm gì vậy? Mẹ bị bắt rồi, em thì suýt nữa không qua khỏi. Mẹ bọn nhỏ à, nếu em c.h.ế.t rồi thì hai đứa con của chúng ta phải làm sao đây?”

 

Râu ria lởm chởm trên mặt người đàn ông cọ vào da, khiến Đàm Tuyết Như không kìm được nước mắt tuôn rơi. Người từng đi một vòng qua cõi chết, mới biết được sống tiếp quý giá đến nhường nào. Trước kia cô luôn chê chồng mình vô dụng, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng, cuộc sống mà cô đang có lại là điều mà sáu người chị em gái và một người em trai ở nhà mẹ đẻ đều ghen tị đến đỏ mắt.

 

Trên đời này không có thuốc hối hận, Đàm Tuyết Như vừa khóc vừa kéo căng vết thương ở cổ. Cô nắm tay chồng, nói: “Thôi lão tam, mẹ anh không thể cứu được nữa đâu, bà ấy đã làm quá nhiều chuyện ác rồi. Anh giúp em đi tìm cục trưởng Triệu, em muốn khai báo để được khoan hồng, em sẽ đứng ra tố cáo Mai Bảo Anh.”

 

 

Lâm Uyển đến đồn công an đón Khương Từ: “Tiểu Từ, cô của con thật sự quá độc ác. Không ngờ hồi còn con gái bà ta đã xấu xa đến tận xương tủy, hại Quý Lai Phượng thảm như vậy. Giờ đến bước đường này, bà ta không hề biết ăn năn, còn quay ra oán trách con. Vừa rồi mẹ đến gặp bà ta, bà ta vẫn còn…”

 

“Bà ta vẫn còn không ngừng nguyền rủa con.”

 

“Cứ để bà ta nguyền rủa đi.” Khương Từ lắc đầu, không muốn nghĩ đến Khương Hồng Vũ nữa — bà ta sẽ không thể ra ngoài được nữa.

 

“Mẹ, ông nội con đâu rồi?”

 

“Còn đang ở đồn công an, chú hai Thôi của con cũng đến rồi.” Lâm Uyển thở dài, may mà Tiểu Từ phúc lớn mạng lớn. Con gái ruột muốn hại cháu ruột, chắc trong lòng ông Khương rất khó chịu.

 

Triệu Khải Thư hành động rất nhanh, trời còn chưa sáng thì từng bản lời khai và bằng chứng đã được đặt trước mặt mọi người. Mai Bảo Anh thuê người hãm hại người khác, còn từng hại c.h.ế.t chủ nhà cách đây hai mươi năm. Con dâu thứ ba của bà ta sau khi tỉnh lại tại bệnh viện đã ôm lấy cổ quấn băng, kể ra toàn bộ những chuyện mình biết và ký tên, điểm chỉ vào bản cung.

 

“Bác Khương, vụ án của Khương Hồng Vũ bác muốn xử công khai hay không công khai?”

 

Khương Hồng Vũ vì sợ liên lụy đến chồng nên đã chủ động thú tội. Ông Khương nhìn từng bản chứng cứ rành rành trước mặt, lập tức như già đi mấy tuổi. Sao ông lại sinh ra đứa con thế này chứ?

 

Con cả là trưởng nam, bị Hứa Linh Chi nắm chặt không buông. Khương Hồng Vũ là con út, được Hứa Linh Chi nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, không cho ai nói nửa lời không hay. Nếu không phải con thứ hai và thứ ba do chính ông tự tay dạy dỗ, thì với cái tính chua ngoa của Hứa Linh Chi, e là bốn đứa con của ông đều hỏng cả.

 

“Xử… không công khai đi.” Ông Khương không thể không nghĩ cho hai người con trai còn lại: “Pháp luật xử sao thì xử, tôi coi như không có đứa con gái này.”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Chứng cứ đầy đủ, bản án nhanh chóng được đưa ra. Khương Hồng Vũ và Mai Bảo Anh bị kết án, lần lượt đưa đi chấp hành án tại Tây Nam và Tây Bắc — cả hai nơi đều cách Tần Thành hơn một ngàn cây số. Người biết rõ sự tình thì không nhiều, Hứa Linh Chi chỉ biết đứa con gái bảo bối của mình gây án bị kết án tù, liền làm ầm lên trong nhà, đòi ông Khương phải đi tìm người lo lót để cứu con gái ra.

Bình Luận (0)
Comment