Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Chương 50

Ngày hôm đó, Quý Lai Phượng tìm đến Triệu Khải Thư, mong muốn được gặp Khương Hồng Vũ một lần trước khi bà ta đi chấp hành án ở Tây Bắc. Triệu Khải Thư đã đồng ý.

 

“Giờ cô đắc ý lắm đúng không?” Khương Hồng Vũ căm hận trừng mắt nhìn Quý Lai Phượng: “Hôm đó tôi đã rất cẩn thận, đã nhìn khắp xung quanh, rõ ràng không có ai ở gần. Cô cũng đâu có tận mắt thấy Khương Từ bị đẩy xuống núi, đúng không?”

 

Quý Lai Phượng mỉm cười nhạt, không trả lời trực tiếp: “Vậy thì sao? Cô đúng là đã đẩy cháu gái mình, ít nhất tôi đâu có oan uổng cô, đúng không? Trời xanh có mắt, mười mấy năm trước cô vu oan tôi, khiến tôi phải lấy Lưu Nhị Trụ. Giờ cô lại định dùng chiêu cũ để hãm hại Khương Từ, cuối cùng cũng nhận quả báo rồi.”

 

Khương Hồng Vũ nghiến răng nghiến lợi: “Quý Lai Phượng, đừng đắc ý quá sớm! Tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn với Tôn Trường Thuận! Tôi đã nghĩ kỹ rồi, trong thời gian thụ án tôi sẽ cải tạo tốt, tranh thủ lập công để giảm án. Dù có là mười năm, hai mươi năm, tôi cũng sẽ có ngày trở về. Nhà tôi, chồng tôi, con tôi — cô đừng hòng cướp được!”

 

“Thật sao?” Quý Lai Phượng cười lạnh.

 

“Tôi suýt quên mất, hôm nay tôi đến đây là để báo cho cô một tin buồn.” Cô lấy ra vài tờ phiếu xét nghiệm: “Cô còn nhớ lần trước cảm thấy cơ thể khó chịu rồi đi kiểm tra không? Cô gặp chuyện xong chẳng ai nhớ đến kết quả xét nghiệm cả, nên tôi đã giúp cô đến bệnh viện lấy về.”

 

Khương Hồng Vũ không hiểu nổi từng chỉ số ghi trên đó, Quý Lai Phượng kiên nhẫn giải thích: “Cô nghe mấy thuật ngữ chuyên môn cũng chẳng hiểu, tôi nói thẳng luôn nhé — cô bị ung thư tuyến tụy giai đoạn cuối. Tôi đã hỏi bác sĩ giúp cô rồi, cô chỉ còn sống được vài tháng nữa. Cả đời này, cô sẽ không còn cơ hội quay lại Tần Thành, càng không có cơ hội làm người khác buồn nôn thêm nữa.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Cô bị ung thư? Cả người Khương Hồng Vũ như sụp đổ. Giành giật cả đời, cuối cùng lại là mắc ung thư?

 

“Không! Không thể nào! Con khốn này, mày lừa tao! Mày cố tình bày ra cái trò này đúng không? Tao chỉ là có chút khó chịu thôi, sao có thể là ung thư được?” Nhưng triệu chứng trên người cô, đúng như Quý Lai Phượng miêu tả… chẳng lẽ… là thật?

 

Trước sinh tử, con người ta đều cầu sống. Khương Hồng Vũ lại một lần nữa cho người khác thấy sự vô lý đến điên cuồng của mình. “Tôi phải ra ngoài! Tôi phải đến bệnh viện kiểm tra! Tôi muốn gặp bố tôi! Mẹ của Khương Từ chẳng phải đã gả cho Thôi Bình Châu rồi sao? Bảo bà ta đưa tôi đến bệnh viện quân đội, tìm bác sĩ giỏi nhất, dùng thuốc tốt nhất! Tôi nhất định sẽ sống được!”

 

Quý Lai Phượng cười đến mức không đứng dậy nổi, trong phòng thăm hỏi này không có ai khác, cô cũng chẳng cần kiêng dè gì.

 

“Cô đúng là không biết xấu hổ, nói ra được mấy lời như vậy mà không thấy nhục à? Tôi thật sự bội phục cô rồi, Khương Hồng Vũ à Khương Hồng Vũ, tôi nói cho cô biết, tôi chính là muốn sau khi cô c.h.ế.t sẽ gả cho Tôn Trường Thuận, để con trai cô gọi tôi một tiếng ‘mẹ’. Cô tức không?”

 

Làm gì có chuyện thật sự gả cho Tôn Trường Thuận, nhưng Quý Lai Phượng nói ra hết cơn tức trong lòng, cười đến chảy cả nước mắt: “Nhìn cô hối hận đau khổ như vậy, tôi thấy trong lòng thật sự sảng khoái!”

 

Nói xong, cô đứng dậy rời khỏi phòng thẩm vấn.

 

Ánh nắng bên ngoài rọi xuống đỉnh đầu, lần đầu tiên sau mười mấy năm, Quý Lai Phượng cảm thấy ánh mặt trời ấm áp đến vậy. Rời khỏi đồn công an, cô đi tìm công nhân Cố Kiếm Sinh đang đốt lò hơi trong phòng nồi hơi của nhà máy cơ khí.

 

“Sao cô lại đến đây?” Cố Kiếm Sinh kéo chiếc khăn lông cũ bẩn trên cổ xuống, lau lớp bụi than trên mặt.

 

Quý Lai Phượng là một quả phụ, bình thường chẳng bao giờ nói nhiều với đàn ông, thế mà cô lại rất xinh đẹp. Vì chưa từng sinh con, vòng eo vẫn thon thả như con gái, biết bao người đàn ông thèm thuồng nhìn cô, nhất là mấy người ly hôn hay góa vợ, ngày nào cũng tìm cớ đi ngang qua nhà cô.

 

Nhưng Quý Lai Phượng xưa nay chưa bao giờ để mắt đến bọn họ.

 

“Còn liên lạc với vợ cũ không?” Quý Lai Phượng chọn một tảng đá xanh còn khá sạch, lấy khăn tay ra trải rồi mới ngồi xuống.

 

Cố Kiếm Sinh lông mày rậm, mắt to, vẻ ngoài rất đoan chính. Năm nay anh ba mươi lăm tuổi, mười năm trước vợ cũ dắt theo con trai ba tuổi đi tái giá, từ đó đến nay anh vẫn ở vậy một mình.

 

Người phụ nữ đối diện vốn là một người kỹ tính và sạch sẽ. Hồi còn là thiếu nữ đã rất ưa gọn gàng sạch sẽ. Năm đó anh từng nghĩ đến chuyện sang nhà họ Quý hỏi cưới, nhưng sau đó nghe nói cô được hứa gả cho Tôn Trường Thuận, anh nghĩ mình chắc chắn không sánh nổi nên thôi.

 

“Không còn liên lạc nữa. Cô ấy đã lấy chồng, con cũng đổi họ rồi.”

 

“Ừ.” Quý Lai Phượng im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu nói: “Nếu anh không chê tôi là góa phụ, hay là chúng ta lập một gia đình, cùng nhau sống qua ngày đi.”

 

Cố Kiếm Sinh: “……”

 

Người đàn ông có chút lúng túng, lại đưa tay lau mặt thêm lần nữa, muốn lau cho sạch sẽ một chút để trông không quá nhếch nhác: “Tôi tưởng… tôi tưởng cô đang đợi Tôn Trường Thuận. Tôi thì có tư cách gì mà chê bai cô chứ. Nhà tôi nghèo, tôi cả đời ở đơn vị cũng chỉ làm công việc đốt lò, tôi…”

 

“Tôi đợi anh ta làm gì? Đợi để đến nhà anh ta làm người giúp việc? Chăm sóc hai đứa con cho anh ta? Khương Hồng Vũ hại tôi chưa đủ thảm hay sao? Cô ta c.h.ế.t rồi tôi còn phải đi chăm nhà, chăm con cho cô ta à?” Quý Lai Phượng nói: “Tôi đâu có ngu.”

 

Cố Kiếm Sinh nhìn bộ đồ lao động màu xanh xám dính đầy bụi bẩn trên người mình, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động — với điều kiện của anh mà vẫn có phụ nữ chịu chọn anh, đúng là… “Vậy… sao cô lại chọn tôi?”

 

“Anh lắm lời thật đấy.” Quý Lai Phượng lườm anh một cái: “Nếu anh đồng ý thì mai chúng ta đi đăng ký kết hôn. Qua ngày mai, tôi sẽ không thèm để ý tới anh nữa đâu.”

 

Vì sao lại chọn anh ấy ư? Năm đó, khi cô bị bao người vây lại mắng chửi, chỉ có Cố Kiếm Sinh đứng ra nói một câu công bằng: nói rằng cô bị vu oan. Góa bụa hơn mười năm, cô vốn định cứ thế mà sống tiếp. Nhưng Khương Hồng Vũ gặp ác báo, cơn tức trong lòng được giải hết, cô đột nhiên thấy lòng mình như sáng bừng ra.

 

Về nhà ngủ một giấc thật ngon, sáng sớm mở cửa ra, liền thấy Cố Kiếm Sinh đã thay bộ đồ tươm tất, mặc áo tôn trung sơn, cạo râu, cắt tóc gọn gàng, trông vừa tinh tươm vừa đẹp trai.

 

Cố Kiếm Sinh không biết Quý Lai Phượng có thay đổi ý định không, cúi đầu nói: “Hôm nay tôi xin nghỉ làm một ngày. Cô… còn muốn đi đăng ký kết hôn với tôi không?”

 

Trên vai người đàn ông đối diện vẫn còn dính sương sớm, anh đã đến từ lúc nào cơ chứ? Quý Lai Phượng bật cười thành tiếng: “Anh đợi tôi, tôi vào nhà lấy sổ hộ khẩu.”

Bình Luận (0)
Comment