Chương 18: Vấn đề tuổi tác
“Ông già à, ông nghĩ cách đưa Hồng Vũ ra ngoài đi mà, nó còn hai đứa con nữa kìa, không thể đi tù được đâu. Lúc Tôn Trường Thuận cưới nó đã chẳng tình nguyện gì rồi, sao có thể chờ hai mươi năm chứ. Ông đi tìm người đi, ông nghĩ cách đi mà!”
Hứa Linh Chi đau lòng nhất là hai đứa con bà ta yêu thương. Con cả giờ co ro ở nhà khách, đứa út thì sắp phải ngồi tù, lại còn bị đưa đến Tây Bắc — nơi heo hút như thế. “Mẹ của Khương Từ chẳng phải đã gả cho Thôi Bình Châu rồi sao? Tính ra cũng là một nửa con rể ông đấy chứ? Ông đi cầu xin nó, bảo nó đưa Hồng Vũ ra, nếu không thì cứ bảo là không cho cưới nữa!”
Ông Khương chỉ biết thở dài tức giận: “Bà đúng là đồ đàn bà ngu ngốc! Hồng Vũ ra nông nỗi này đều là do bà nuông chiều quá mức. Năm đó bà giấu tôi, cùng nó vu oan cho người ta là Quý Lai Phượng, nên gan nó mới ngày càng lớn. Nó dám nhận hai ngàn đồng của Mai Bảo Anh để đẩy Tiểu Từ xuống núi đấy!”
“Còn cả Khương Quốc Trụ nữa, bà cũng bao che cho nó, giấu giếm cả nhà để nó sống ung dung ngoài kia với người đàn bà khác, sinh con, sống như gia đình chính thức. Giờ bà còn định dùng chuyện này để uy h.i.ế.p Thôi Bình Châu sao? Bà điên rồi à?”
Hứa Linh Chi hoàn toàn không nghe lọt tai: “Tôi không tin! Hồng Vũ sao có thể làm ra chuyện như vậy được? Nếu ông không chịu cứu con gái ruột của mình, thì bảo Lâm Uyển đừng mơ được gả từ nhà chúng ta đi!”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ông Khương nghĩ thầm, bà già này thật sự phát điên rồi.
Nhà còn con trai thứ hai, thứ ba và sáu đứa cháu, ông không thể để bà ta làm loạn đến mức khiến cả nhà không yên. Giờ ông chỉ mong mình sống được lâu hơn Hứa Linh Chi, sống để trông chừng các con cháu không đi lầm đường lạc lối.
Vụ án của Khương Hồng Vũ đã tuyên án, Hứa Linh Chi phát điên mấy lần, giả bệnh nằm giường lăn lộn, mục đích là ép mọi người phải nhượng bộ với yêu sách vô lý của bà ta. Nếu không, bà ta sẽ làm ầm lên không cho đám cưới sắp tới diễn ra, để cho họ hàng thân thích được một trận cười nhạo.
Cả nhà bị bà ta gây loạn đến mức đầu óc rối bời.
Thôi Bình Châu đã đưa ra một gợi ý: có thể đưa Hứa Linh Chi vào trại an dưỡng “nghỉ ngơi” một thời gian, đợi đến khi bà “hết bệnh” rồi hãy đón về.
Ông Khương lập tức quyết định, trong đêm đưa bà già ấy đến trại an dưỡng.
Đến giờ bà ta vẫn còn muốn làm loạn, ông Khương tức đến mức quay đầu bỏ đi, trước đó còn dặn dò với viện trưởng: “Viện trưởng Tần, bà già nhà tôi bệnh cũng không nhẹ, phiền mọi người cho người chăm sóc riêng, nhất định đừng để bà ấy chạy ra ngoài. Đợi khi bà ấy khoẻ hơn, tôi sẽ đích thân đến đón về.”
Viện trưởng Tần hiểu ngay, chuyện này Thôi Bình Châu đã dặn trước rồi. Trước khi anh ấy cưới vợ, tuyệt đối không thể để bà già này ra ngoài quậy phá.
“Yên tâm, không có người nhà đến đón, chúng tôi tuyệt đối không để bệnh nhân xuất viện. Lỡ để mất, chúng tôi cũng phải chịu trách nhiệm.”
Trong nhà xảy ra chuyện như vậy, Lâm Uyển một lần nữa đề nghị hủy bỏ hôn lễ, nhưng ông Khương không đồng ý.
“Ngày là đã định từ sớm rồi, bà con thân thích cũng đều đợi để được uống chén rượu mừng. Bây giờ nói không làm, người ta còn tưởng nhà mình gặp chuyện lớn gì không dám nói ra ấy chứ.”
Vụ án không xét xử công khai, chỉ công bố kết quả. Dù gì Khương Hồng Vũ cũng là con gái đã gả đi, họ hàng thân thích có tò mò đến hỏi vài lần, ông Khương đều chửi cho quay đầu đi.
Lâm Uyển được gả đi từ nhà họ Khương, vào ngày thành hôn, Khương Từ giúp mẹ búi tóc lên. Thím hai Chung Tuệ Tuệ bê vào một khay hoa nhung đỏ, hớn hở nói:
“Chị cả, cái này là em vất vả lắm mới nhờ người mua từ Kinh thành mang về đó, chị đeo vào nhất định sẽ rất đẹp.”
Nhà họ Khương gần đây cứ hết chuyện xấu này đến chuyện xấu khác thay nhau đến, trước là Khương Quốc Trụ rình rang mang người đàn bà khác về làm đám cưới, sau là em chồng Khương Hồng Vũ bị tuyên án ngồi tù. Trời biết ở đơn vị, Chung Tuệ Tuệ bị bao nhiêu người bu lại tán dóc đến mức không dám ngẩng đầu.
Hôm nay cuối cùng cũng coi như có chuyện vui lớn, xua đi vận xui của cả nhà.
“Tôi là tái giá mà, tổ chức đơn giản thôi.” Lâm Uyển càng lúc càng thấy ngại. Rõ ràng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, vậy mà ông Khương và Thôi Bình Châu cứ nhất định đòi tổ chức. Ban đầu còn tưởng chỉ làm đơn giản, ai ngờ càng lúc càng rình rang, chỉ cần có chút họ hàng dính dáng đều xách theo bốn hay sáu món lễ vật tới xin chén rượu mừng.
Ban đầu tính toán bên nhà họ Khương chỉ cần sáu bàn tiệc là đủ, sau mới phát hiện chẳng đủ gì cả, cuối cùng phải bày ra tận mười hai bàn.
Khương Từ cài bốn đoá hoa nhung tinh xảo lên búi tóc của mẹ, khiến cả người Lâm Uyển bỗng trở nên rạng rỡ hẳn lên.
“Mẹ đúng là đẹp quá đi mất.” Khương Từ khen.
Càng tổ chức long trọng, Lâm Uyển càng thấy bối rối. “Đúng rồi, hôm nay không thấy Tiểu Xuyên đến à?” Theo lý thì Cố Thanh Xuyên nên có mặt, ông Khương cũng ngầm đồng ý để cậu ấy tới, mà đứa nhỏ đó xưa nay hiểu chuyện, sao giờ vẫn chưa thấy mặt, chẳng lẽ là ngại ngùng?
Thím ba bê vào một bát trứng gà lòng đào nấu đường đỏ: “Chỉ cả, đoàn đón dâu còn một lúc nữa mới tới, chị ăn chút gì đó lót dạ trước đi.”
“Cảm ơn thím ba.” Khương Từ đỡ giúp mẹ, ngọt ngào cảm ơn.
“Giữa người nhà còn khách sáo gì nữa.” Thẩm Mai Mai cười đáp, rồi kéo Chung Tuệ Tuệ ra ngoài: “Chị hai, mình ra ngoài tiếp khách đi, để Tiểu Từ ở lại nói chuyện riêng với chị cả một lát.”
Khương Từ bưng bát trứng lòng đào đưa cho mẹ: “Anh Thanh Xuyên hôm nay không đến được, vì chú họ của anh ấy là Cố Kiếm Sinh cũng cưới vợ hôm nay, nên anh ấy qua đó giúp một tay.”
“Cố Kiếm Sinh cũng kết hôn à? Sao đột ngột vậy, không nghe nói gì hết?” Lâm Uyển nghiêng đầu hỏi: “Cậu ấy cưới ai thế?”