Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Chương 56

Chương 19: Đỏ mặt

 

Cảm giác mềm mại trên eo khiến đầu óc Cố Thanh Xuyên bốc hỏa, suýt nữa thì bóp gãy luôn chân của Tiểu Hoàng Cẩu. Đại Hoàng rên lên mấy tiếng, anh vội buông tay. Nhóc con này… hồi nhỏ cùng lắm cũng chỉ kéo tay áo anh, giờ thì dám động tay luôn rồi.

 

Mỗi lần cô đối xử tốt với anh, tim anh lại nhói đau. Anh sợ Khương Từ sau này đi theo anh sẽ phải chịu khổ.

 

“Chân Đại Hoàng anh băng xong rồi. Anh… anh về trước đây.”

 

Khương Từ: “……” Dễ đỏ mặt vậy sao? Cô mới sờ có một cái mà.

 

“Anh Xuyên, sao anh ngại dữ vậy chứ? Bây giờ em chẳng phải cũng coi như là vợ chưa cưới của anh sao?” Khương Từ nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt: “Khi nào anh cưới em? Mẹ em đã về nhà họ Thôi rồi, em ở một mình trong viện cũng hơi sợ đó.”

 

Cố Thanh Xuyên: “……” Nhóc con này từ nhỏ đã gan lớn, một mình còn dám chui vào rừng sâu, nghe nói tên Lưu Tiểu Trụ bị cô đánh cho hai trận, giờ nghe đến tên cô là sợ. Lý do này, cô bịa ra chắc?

 

“Em mới mười bảy, còn nhỏ quá…” Cố Thanh Xuyên ậm ừ mãi, cuối cùng đưa gói đồ mang theo cho cô: “Nhìn xem, mấy cái này có phải đồ em đánh mất không?”

 

Cái gì thế? Khương Từ nhận lấy, mở ra xem, kinh ngạc phát hiện những món đồ cô làm mất vẫn còn nguyên: mấy bộ đồ lót, cây bút máy, và hai tấm vé xem phim cũ.

 

“Đồ ở chỗ anh à?” Khương Từ cong môi cười: “Anh có nhìn qua chưa?”

 

Dĩ nhiên là có rồi, không nhìn sao biết là của cô? Nghĩ đến mấy bộ đồ này từng được cô mặc qua, mặt Cố Thanh Xuyên bỗng đỏ lên: “Anh không cố ý nhìn.”

 

Khương Từ cẩn thận cất đồ đi: “May là anh chặn lại kịp, nếu không em mất sạch luôn rồi. Ơ? Mặt anh đỏ gì vậy… Sau này cưới nhau rồi, chẳng lẽ anh còn không dám nhìn sao?”

 

Cố Thanh Xuyên hoàn toàn không phải đối thủ của cô, đang kiểm tra lại chân của Đại Hoàng, anh nhẹ giọng nói: “Ngày mai em phải đi làm rồi đúng không? Ngủ sớm đi. Hôm nay Phàn Trụ bị gãy chân, mai thể nào ba nó – Cố Thành Vinh – ở đơn vị cũng sẽ kiếm chuyện với em, em phải dưỡng sức cho tốt.”

 

Cả nhà Cố Thành Vinh cũng chẳng thiếu chuyện thất đức để làm, tối qua còn dám đào hố trên đường anh về nhà – nghĩ cái gì không biết nữa? Kết quả lại tự té xuống hố mình đào, đúng là kẻ làm điều ác sẽ gặp báo ứng.

 

“Ừm, em biết rồi.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Vì đám cưới của Lâm Uyển, Khương Từ xin nghỉ nửa tháng, ngày mai cô phải trở lại nhà máy cơ khí đi làm.

 

Cô lấy đám thảo dược Cố Thanh Xuyên hái trên núi về nấu thuốc cho Đại Hoàng uống, nhưng con ch.ó nhỏ nhất quyết không chịu nuốt. Khương Từ thầm nghĩ con ch.ó này thật biết kén chọn, bèn đi vào bếp lấy nước suối linh hòa loãng trong một bát nước trong, múc nửa bát đem hòa vào thuốc rồi đút cho nó uống lại.

 

Lúc đầu Tiểu Hoàng còn không chịu uống, nhưng sau khi bị cưỡng ép đút một muỗng, nó lại tự mình bò dậy l.i.ế.m sạch nửa bát thuốc đã nguội kia, rồi trở về nằm trong ổ, lần này tiếng thở phì phò cũng không còn dồn dập như lúc trước nữa.

 

Tối nay trăng sáng sao thưa, bên ngoài hơi lạnh, Khương Từ xoa xoa cánh tay, ngẩng đầu nhìn bức tường sân chung vách với nhà bên, nghiến răng nghĩ thầm: mình đã thành vị hôn thê của Cố Thanh Xuyên rồi, vậy mà anh ta còn dám trốn?

 

……

 

“Bà ơi, đau c.h.ế.t con rồi, con có bị tàn phế không? Con không muốn thành phế nhân đâu…” Phàn Trụ vừa làm xong phẫu thuật ở bệnh viện, thuốc tê vừa tan, cơn đau làm nó trằn trọc không ngủ nổi.

 

Bác sĩ nói chân của Phàn Trụ ít nhất phải dưỡng thương nửa năm, Cung Lệ Bình đau lòng muốn chết, nói:

 

“Mẹ à, con thấy con nha đầu c.h.ế.t tiệt Khương Từ đó có gì đó tà môn lắm ấy. Ban đầu, nhà lớn đời nào có thể ngóc đầu lên được, vậy mà bây giờ tự dưng nó thành con gái của Thôi Bình Châu, lại còn là vợ nhỏ của Cố Thanh Xuyên, thế thì Thôi Bình Châu chẳng phải sẽ hết lòng giúp Cố Thanh Xuyên sao? Sau này nhà mình phải làm sao đây?”

 

Ông nội và cha của Cố Thanh Xuyên đều là hạng người thư sinh, dễ bị lừa gạt, tùy tiện là có thể hại c.h.ế.t bọn họ. Chỉ tiếc thằng nhóc Cố Thanh Xuyên kia lại giảo hoạt, kế nào cũng dùng rồi mà người ta vẫn bình yên vô sự, còn Phàn Trụ thì lại bị gãy chân.

 

Không hiểu sao mẹ chồng cô là Đổng Hoa lại cứ thù hằn bà cụ Miêu Tú Lan đến thế, Cung Lệ Bình khuyên:

 

“Mẹ à, con thấy ai mà đối đầu với người bên cạnh Khương Từ thì đều không có kết cục tốt đâu. Mẹ nhìn đi, Khương Hồng Vũ thì vào tù rồi, Mai Bảo Anh cũng thế. Bà ta gần như rút cạn mạng sống của Thôi Bình Châu rồi, kết quả thì sao? Một đứa con trai bị đuổi đi xa, một đứa vẫn còn nằm trong bệnh viện. Hay là… hay là mình dừng lại đi mẹ nhé, đừng tranh giành nữa, mẹ nhìn xem, cả Phàn Trụ cũng bị thương rồi đó.”

 

Phàn Trụ run rẩy cái chân bó bột, trán đầy mồ hôi, đau đến méo cả mặt, vẫn không cam lòng nói:

 

“Không được dừng! Bà nội nói bà lão mù đó chôn hết mấy thứ tốt trên núi, sau này con không cần đi làm, chỉ cần Cố Thanh Xuyên chết, con chính là trưởng tôn nhà họ Cố! Sau này mấy thứ báu vật đó đều là của con! Bà nội nói đúng mà, bà từng nói rồi, mấy thứ đó đủ để con ăn ba đời, giờ con gãy chân rồi, mấy thứ đó chính là phần của con!”

 

Nó đang nằm trong phòng bệnh mà còn hét ầm lên:

 

“Không phải vì mấy thứ báu vật đó, thì mẹ với ba con hồi đó tốn công hại c.h.ế.t ba của Cố Thanh Xuyên làm gì? Bà nội từng nhìn thấy của hồi môn của bà già đó, còn chính bà nội dẫn người của Ủy ban tới tịch thu nữa, bà nói có là chắc chắn có!”

 

Cung Lệ Bình giật mình, vội vàng chạy ra ngoài nhìn quanh, may là họ ở phòng bệnh riêng, bên ngoài không ai nghe thấy. Cô vội quay vào, đóng chốt cửa lại, không vui trách mẹ chồng:

 

“Mẹ à, thằng Trụ nó còn nhỏ, mẹ cũng phải giữ mồm giữ miệng một chút chứ, lỡ truyền ra ngoài thì biết làm sao?”

 

Phàn Trụ hừ một tiếng, nó đâu còn nhỏ nữa, nhiều đứa bằng tuổi nó đã bắt đầu được mai mối cưới vợ rồi:

 

“Con đâu có ngốc, con tất nhiên sẽ không nói mấy chuyện này ra ngoài.”

Bình Luận (0)
Comment