Phàn Trụ không đi học cũng không đi làm, từ nhỏ đã ôm mộng làm “thiếu địa chủ”, chỉ hận tại sao Cố Thanh Xuyên không chịu c.h.ế.t sớm hơn: “Tiểu Đình Hương là do bà già mù nhặt về hả? Con còn định sau này cưới con bé đó, như vậy mấy món đồ của bà già đó chắc chắn sẽ chia cho con một nửa. Nhưng con nhóc đó lại dám cầm gạch đập con, không phải thứ tốt lành gì.”
“Con đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?” Cung Lệ Bình cũng đau đầu với đứa con trai lớn này. Vì là cháu đích tôn của bà Đổng, nên từ nhỏ được nuông chiều đến mức chẳng hiểu đạo lý gì cả.
“Con bé đó dù được nhặt về thì cũng mang họ Cố, con hơn nó tới bảy tám tuổi, sau này tuyệt đối không được có mấy suy nghĩ kiểu đó nữa. Mẹ với ba con sẽ bị con làm cho mất mặt không ngóc đầu lên được đâu.”
“Biết rồi.” Phàn Trụ tỏ vẻ khinh thường.
Bà Đổng Hoa khoát tay: “Hai mẹ con đừng cãi nhau nữa. Dâu cả à, có một số chuyện đã làm thì không thể quay đầu lại được. Mai Bảo Anh chính là ví dụ thất bại, bà ta ham cái danh trong sạch, muốn có tiếng tốt nên lúc đầu không chịu ra tay g.i.ế.c Thôi Bình Châu, giờ nhìn xem, chính bà ta lại là người sắp chết.”
Bà ta cảnh cáo con dâu mình đừng mềm lòng:
“Cố Chính Sơ là bị chồng cô hãm hại mới chết, lúc đó sao cô không bảo thôi đi? Với cái tính tàn nhẫn của Cố Thanh Xuyên, cô nghĩ nó sẽ không báo thù cho cha nó sao? Bây giờ mối quan hệ giữa Khương Từ và nhà họ Thôi càng lúc càng gần, tuyệt đối không thể để Cố Thanh Xuyên cưới được con bé đó.”
Bà Đổng xoa huyệt thái dương: “Đúng là phiền phức thật.”
“Có gì mà phiền đâu, hay là con cưới cô ta đi.” Mặc dù hôm qua bị con nhóc đó dùng kẹp lửa đánh cho một trận, nhưng trong lòng Phàn Trụ lại không tức giận lắm, hắn nghĩ có lẽ vì con nhóc đó xinh quá chăng. Hơn nữa nếu cưới được Khương Từ, hắn sẽ có một ông bố vợ là quan lớn, oai biết bao.
Cung Lệ Bình nhát gan, bị lời con trai dọa cho run rẩy. Ông cụ Khương đã để Lâm Uyển xuất giá từ nhà họ Khương, điều đó tức là ông ngầm thừa nhận hôn sự giữa cháu gái lớn và Cố Thanh Xuyên rồi. Một cô gái như vậy mà Phàn Trụ dám nổi lòng tham, cưới về làm vợ thì chỉ có nước rước họa vào thân.
Cô lập tức quát:
“Con nghĩ cũng đừng nghĩ, Thôi Bình Châu và ông cụ Khương sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t con đấy.”
Chắc chắn là vậy, không nghi ngờ gì.
…
Khương Từ còn không biết mình bị tên mập c.h.ế.t tiệt kia thèm muốn cả một đêm, nếu biết chắc chắn sẽ buồn nôn c.h.ế.t mất.
Tối qua thuốc hòa với linh tuyền vẫn còn một nửa, cô lại đút cho Đại Hoàng nửa bát, chú chó nhỏ tinh thần đã khá hơn nhiều, cũng không còn sợ đắng, tự mình l.i.ế.m sạch chỗ thuốc đó.
Trời vừa hửng sáng, bên này cô vừa có động tĩnh thì cổng sân đã vang lên tiếng gõ, Khương Từ chạy ra mở cửa, thấy Cố Thanh Xuyên đang đứng ngoài, quầng thâm dưới mắt đậm rõ, hiển nhiên lại là một đêm không ngủ.
Anh rốt cuộc bận gì mà ngày nào cũng thức trắng như vậy chứ? Khương Từ mời anh vào: “Anh Xuyên, anh suốt ngày bận ở chợ đêm Hắc Thủy Hà làm gì thế?”
“Nhóc con đừng hỏi.” Cố Thanh Xuyên không muốn để Khương Từ dính vào chuyện buôn bán ở chợ đen, bị người ta tố cáo là phải đi tù đấy. Cô bé ngốc này, theo dõi anh hai lần mà cũng chẳng phát hiện ra, cảnh giác quá kém.
“Chợ đen bên đó em đừng lui tới nhiều nữa, có mấy người đang theo dõi em đấy. Nếu thật sự có thứ gì cần bán, anh sẽ để Khương Đại Sinh tới lấy vào buổi tối.”
Khương Từ níu lấy vạt áo anh, mắt mở to tròn xoe: “Anh Xuyên, Khương Đại Sinh nghe lời anh à?”
Khương Đại Sinh là kẻ có m.á.u mặt ở chợ Hắc Thủy, ai muốn mua hay bán đồ đều phải thông qua anh ta, là người môi giới đáng tin cậy nhất. Một người như vậy mà lại nghe lời Cố Thanh Xuyên?
Ừm? Đời trước cô chưa từng nghe anh nói qua chuyện này, người đàn ông này dường như giấu cô không ít chuyện.
Cố Thanh Xuyên thấy ánh mắt cô thoáng hiện vẻ tinh ranh, suýt thì bật cười nhưng vẫn cố nhịn: “Ờ… tại hắn đánh không lại anh, nên không dám không nghe.”
Thế là qua chuyện. Anh cúi xuống kiểm tra chú chó nhỏ, ngạc nhiên nói: “Đại Hoàng cả đêm không rên rỉ, anh còn tưởng nó không chịu nổi mà c.h.ế.t rồi cơ.”
Lại xem kỹ đồng tử và bụng của nó, triệu chứng thổ huyết cũng không còn: “Nội thương đang hồi phục. Đại Hoàng sống được rồi, chỉ là hai chân sau… chắc không thể đứng lên nổi nữa.”
“Cũng chưa chắc đâu nha, biết đâu Đại Hoàng lại đứng dậy được ấy chứ.” Khương Từ hằng ngày vẫn cho Đại Hoàng uống linh tuyền, chỉ cần chân nó khỏi, cô sẽ lấy cớ này để thử chữa trị cho cha dượng. Nhưng chỉ dùng linh tuyền thì không ổn, nếu khỏi bệnh một cách kỳ lạ sẽ khiến người ta nghi ngờ.
“Anh Xuyên, thảo dược lần trước anh hái hiệu nghiệm thật đấy, lần sau anh tranh thủ hái thêm ít nữa, em sẽ sắc cho Đại Hoàng uống.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Chân Đại Hoàng thực sự không chữa được đâu.” Với y học thông thường thì đúng là vậy, Cố Thanh Xuyên cũng mong có kỳ tích xảy ra.
“Anh Xuyên, mình cứ thử đi mà, em sắc thuốc không tốn sức gì cả.” Khương Từ ra sức nài nỉ: “Không thì anh dạy em nhận biết thảo dược đi, để em tự vào núi hái.”
Khương Từ nghĩ bụng: Chỉ cần chân Đại Hoàng khỏi, cô sẽ có lý do chính đáng để lấy thuốc sắc có pha linh tuyền cho cha dượng uống thử.
Cố Thanh Xuyên đâu dám để cô bé một mình lên núi nữa, cô nhóc này trong lòng chẳng biết sợ là gì. Anh giả vờ hung dữ: “Không được phép một mình lên núi nữa, chiều nay anh sẽ đi hái, tối mang sang cho em.”
…