Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Chương 58

“Cố Thành Vinh, anh muốn tôi đến phòng tư liệu trông chừng Khương Từ? Anh bị điên à? Anh có biết chức vụ cán sự công đoàn có quyền lực thế nào không? Mọi việc đánh giá, thăng chức, thưởng phạt của công nhân trong xưởng, cả việc thăm hỏi, hậu sự, phúc lợi ngày lễ tết cho gia đình công nhân đều do công đoàn quản lý cả đấy.”

 

Làm việc trong công đoàn rất có thể diện, công nhân nào cũng phải lấy lòng, lại nhiều màu mỡ, người bình thường căn bản không có cửa chen chân vào công đoàn làm cán sự.

 

Cung Lệ Bình hiện đang làm ở công đoàn xưởng cơ khí, nghe Cố Thành Vinh muốn điều cô ta đến phòng tư liệu thì lập tức bùng nổ: “Phòng tư liệu chẳng có tí lợi lộc nào, tôi sẽ không qua đó làm đâu.”

 

“Tôi biết, nhưng đây là việc bất đắc dĩ, Khương Từ sắp đến phòng tư liệu làm việc, phải có người đáng tin ở đó canh chừng con bé. Nếu để nó lật ra được bản thiết kế nguyên thủy của Cố Chính Sơ thì sẽ kéo theo tôi bị lộ. Cô tự cân nhắc đi, rốt cuộc là chức cán sự công đoàn của cô quan trọng, hay là chức phó giám đốc của tôi quan trọng hơn?”

 

Chức phó giám đốc rõ ràng quan trọng hơn, Cung Lệ Bình tuy không cam lòng nhưng vẫn phải thừa nhận. “Sao anh không hủy cái bản vẽ đó từ đầu đi? Giờ khiến chúng ta lo ngay ngáy mấy năm trời thế này.”

 

“Cô tưởng tôi không muốn à.” Cố Thành Vinh phản bác: “Ngay hôm sau thì bản vẽ biến mất rồi, tôi tra từng người một mà vẫn không thấy. Chẳng lẽ tôi có thể ngày ngày dính chặt trong phòng tư liệu tìm sao? Làm thế chẳng phải tự vạch áo cho người xem lưng à?”

 

Không biết là ai đã giấu bản vẽ đi, tư liệu cả tòa nhà chất đống, người ta tùy tiện nhét vào một góc nào đó thì biết tìm đâu bây giờ?

 

Mười năm trôi qua, hắn cũng dần không để tâm nữa, nhưng bây giờ Khương Từ vào làm quản lý tư liệu, con nhóc đó có thừa thời gian để lật tung cả phòng tư liệu lên mà tìm, Cung Lệ Bình không qua đó trông chừng, thì ai có thể yên tâm cho được?

 

Thấy vợ mình mặt mày không cam lòng, Cố Thành Vinh dịu giọng dỗ dành: “Giờ hối hận cũng vô dụng rồi, em điều chỉnh lại tâm lý đi, dù sao thì ở phòng tư liệu, em vẫn là trưởng phòng mà?”

 

Trưởng cái con khỉ, cả phòng tư liệu có đúng hai người, cô ta làm trưởng của ai?

 

Cung Lệ Bình đem hết nỗi oán giận trút lên đầu Khương Từ: “Tóm lại tôi sẽ không đến phòng tư liệu làm đâu, anh cứ yên tâm, tôi có cách xử lý con nhỏ Khương Từ đó, đảm bảo khiến nó bận đến không có thời gian uống nước.”

 

 

Khương Từ ăn sáng xong thì đến xưởng cơ khí báo danh, văn phòng của phòng tư liệu nằm ở tầng một, trước khi cô đến, ở đây chỉ có một người quản lý tư liệu.

 

Trong văn phòng có bốn bàn làm việc, một chiếc điện thoại, dưới đất toàn là bản vẽ khổ A4 đến A0 chất đống đến mức không có chỗ đặt chân, Khương Từ chen chân vào được một góc, thấy một cô gái nhỏ đang ngồi nhìn đống bản vẽ cũ đầy đất mà không biết bắt đầu từ đâu.

 

“Chào bạn, mình là quản lý tư liệu mới đến, mình tên là Khương Từ.”

 

Cô gái đối diện ngẩng đầu lên, mặt tròn, mắt to, có chút má bánh bao, thân hình hơi mũm mĩm — nếu gầy đi chắc chắn là một mỹ nhân mặt trái xoan.

 

“Chào cậu, mình tên là Tôn Phi Phi.” Cô gái cười híp mắt, lộ ra hai chiếc răng nanh đáng yêu: “Tốt quá rồi, cuối cùng cũng có người làm bạn với mình rồi.”

 

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Khương Từ nhón chân chạy lại bên cô ấy, so chiều cao — còn thấp hơn cô chừng năm, sáu phân: “Cái văn phòng này làm sao thế này?”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

“Tớ mười bảy tuổi rồi, vào thay ca cho ba tớ được ba tháng, ba tớ trước đây cũng là quản lý tư liệu ở đây.” Tôn Phi Phi là con út trong nhà, tính cách ngây thơ đáng yêu. “Sáng sớm hôm nay, cán sự Cung dẫn người đến tìm tài liệu, lục tung mọi thứ lên, đống bản vẽ trên sàn là do họ lôi ra xáo trộn lung tung, còn ra lệnh cho tớ dọn dẹp sạch trước khi tan làm, không thì không cho về.”

 

Tôn Phi Phi mặt mày khổ sở, dọn dẹp cho xong trước giờ tan làm sao mà nổi? Chẳng lẽ phải tăng ca xuyên đêm?

 

“Vậy là tớ lớn hơn cậu rồi, tớ sinh ngày mùng chín tháng Giêng.” Khương Từ nói: “Trước hết mình với cậu sắp xếp lại đống tài liệu này dựa sát tường đi, không thì ngay cả chỗ ngồi cũng không có.”

 

“Ừm.” Tôn Phi Phi không biết bắt đầu từ đâu, lần đầu gặp cảnh như vậy. “Cái cô Cung Lệ Bình đó có phải cố tình nhắm vào mình không? Sáng nay có bảy, tám người tới hỏi tài liệu mà mình còn chẳng kịp tìm cho họ.”

 

“Cứ dọn dẹp mớ này xong đã, lát nữa bọn mình đến công hội khiếu nại, việc gì cũng phải có quy củ. Xáo trộn kiểu này thì phòng tư liệu sau này còn tìm được gì nữa chứ.”

 

“Đúng đó, mình nói mà họ chẳng nghe, lát nữa cùng nhau đến gặp chủ tịch công hội khiếu nại.” Tôn Phi Phi lập tức tán thành.

 

Khương Từ bắt đầu động tay, cô đặt những bản vẽ lớn nhất sát tường làm nền, rồi xếp chồng lên theo từng lớp một.

 

“Cậu khỏe thật đấy.” Tôn Phi Phi tròn mắt thán phục. Một chồng bản vẽ khổ 0 cao nửa mét, bình thường phải hai người đàn ông mới nhấc nổi, vậy mà Khương Từ bê nhẹ nhàng như không. Cô ấy mê mẩn không thôi.

 

“Từ nhỏ tớ đã khỏe rồi.” Khương Từ mỉm cười.

 

Hai người chia việc hợp lý, Khương Từ còn kiếm được băng dính. Sau một buổi sáng, phòng tư liệu vốn lộn xộn đã được xếp gọn gàng thành nửa bức tường ngăn nắp. Cô vỗ tay: “Xong rồi, giờ đi căn tin ăn trưa đã, rồi qua công hội khiếu nại. Nếu không làm rõ lần này, sau này bọn mình sẽ bị người ta bắt nạt c.h.ế.t mất.”

 

“Cô định khiếu nại ai?” Hai cô gái vừa bước ra khỏi phòng tài liệu thì đã bị chặn lại ở cửa. Cung Lệ Bình hùng hổ chất vấn: “Tiểu Tôn, tài liệu tôi bảo cô tìm đã tìm được chưa? Tôi đang cần gấp đấy!”

 

Tôn Phi Phi vội trốn sau lưng Khương Từ, ghé sát tai cô thì thầm: “Chính bà ta bảo mình tìm toàn bộ sổ đăng ký chi phí mai táng của người nhà công nhân trong suốt hai mươi năm qua, mình biết tìm cái quái gì, hai mươi năm trước mình còn chưa ra đời nữa là, điên rồi.”

Bình Luận (0)
Comment