Thập Niên 80: Trọng Sinh Làm Cô Vợ Nhỏ

Chương 59

Tôn Phi Phi mới làm được ba tháng, thường ngày chỉ có mình cô trong cả toà nhà tài liệu, hôm nay người này đến tìm hồ sơ, người kia đến đòi danh sách tồn kho, cô đã rối bời cả lên, Cung Lệ Bình còn cố tình đổ thêm việc lên đầu cô.

 

Tôn Phi Phi không dám đắc tội với Cung Lệ Bình, nhưng Khương Từ thì chẳng sợ: “Ai cố tình gây chuyện thì tôi khiếu nại người đó.”

 

“Cô tưởng có ai thèm để ý mấy cô nhóc ranh tụi cô sao? Đừng có mơ mộng viển vông nữa, mau đi tìm tài liệu đi, tìm không ra thì đừng mong được tan làm.”

 

Cung Lệ Bình cười lạnh, cô ta còn trị không nổi hai con bé này chắc? “Xưởng cơ khí Tần Xuyên là doanh nghiệp công nghiệp nặng lâu đời, năm nay kỷ niệm 50 năm thành lập, sắp phải tổ chức lễ kỷ niệm, tài liệu cần dùng sau này còn nhiều, mới thế mà đã kêu không chịu nổi?”

 

Cô ta đắc ý búng tay: “Không chịu được thì nghỉ việc đi, biết đường đến phòng nhân sự chứ? Hay để tôi dắt hai cô tới đó luôn nhé?”

 

Bọn con gái mới lớn như các cô thì có thể làm được việc gì, các vị trí nhẹ nhàng trong nhà máy vốn đã hiếm, muốn điều chuyển cũng chẳng có chỗ nào để đi.

 

Cô ta chính là muốn đuổi Khương Từ, cứ nhìn thấy cô là trong lòng bồn chồn.

 

“Cung Lệ Bình, lão Ngô mất, người nhà đến lĩnh tiền mai táng mà cô cứ đùn đẩy mãi chưa giải quyết, còn có thời gian đứng đây ba hoa chích chòe?” Một giọng nói vang lên – là Quý Lai Phượng, chủ nhiệm công hội và cũng là cấp trên của Cung Lệ Bình.

 

“Cô còn muốn làm cán sự công hội nữa không? Không làm nổi thì đổi người!”

 

“Chủ nhiệm Quý, hai con nhóc này làm việc không đâu vào đâu, tôi tìm cái gì cũng chưa thấy, chỉ là dạy cho chúng một bài học thôi mà.”

 

Cung Lệ Bình tức nghẹn trong lòng. Người đàn bà góa này là cấp trên của cô ta, vậy mà đi cưới cái tên quét lò hơi Cố Kiếm Sinh, thế là lại dính dáng đến nhà họ Cố. Cố Kiếm Sinh năm xưa chính là do chồng cô ta đẩy xuống phòng nồi hơi, giờ thì quả báo đến rồi, mụ góa này bắt đầu ra tay trả thù rồi.

 

Quý Lai Phượng chỉ tay về phía tòa nhà tài liệu rộng lớn: “Tài liệu nhiều như vậy, cô lại muốn tìm cái từ hai mươi năm trước, làm sao mà bảo người ta tìm ra ngay được?”

 

Cung Lệ Bình hất tay, giọng đầy lý lẽ: “Đây là việc của bọn họ, tôi có tìm tài liệu ba mươi năm trước thì họ cũng phải tìm cho ra!”

 

Quý Lai Phượng liếc cô ta lạnh nhạt, rồi quay sang hỏi hai cô gái nhỏ: “Cũng đúng như Cung cán sự nói, nhưng các cô có khó khăn gì thì cứ nêu ra. Tôi là chủ nhiệm công đoàn, chính là để giúp các công nhân giải quyết khó khăn.”

 

Khương Từ vội kéo Tôn Phi Phi đang định nhảy dựng lên, rồi lên tiếng:

 

“Chủ nhiệm Quý, lời Cung cán sự nói cũng đúng, nhưng hiện tại phòng tài liệu quá lộn xộn, tìm tài liệu tốn rất nhiều thời gian. Tôi có một đề xuất, đó là biên soạn lại mục lục phòng tài liệu, phân loại theo hạng mục và năm. Đợi sau khi hoàn thành công việc này, sau này tìm tài liệu gì cũng sẽ tiện lợi hơn nhiều.”

 

Cung Lệ Bình lập tức thấy bất ổn — chẳng phải như thế là Khương Từ có lý do chính đáng để lục tung cả phòng tài liệu lên hay sao? Cô ta vội chen vào:

 

“Làm vậy tốn công tốn của quá, cô cứ chăm chỉ tìm tài liệu tôi cần là được. Bao nhiêu năm nay cái phòng tài liệu này có ai đụng đến đâu, tự dưng làm lại hết chẳng phải là việc dư thừa à?”

 

Quý Lai Phượng lại rất đồng tình với đề xuất của Khương Từ: “Tôi thấy rất cần thiết. Nhiều kỹ thuật viên cũng phàn nàn rồi, nhiều bản vẽ kỹ thuật quan trọng muốn tìm mà phải mất mấy tháng cũng không ra. Giờ có hai cô gái trẻ nhiệt huyết như vậy, muốn làm thì công đoàn chúng tôi sẽ ủng hộ hết mình.”

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Khương Từ chớp mắt cười tươi: “Cảm ơn Chủ nhiệm Quý, em với Phi Phi nhất định sẽ làm thật tốt.”

 

Tôn Phi Phi: “……” Khônggg, công việc này vừa khó vừa mệt, đồng nghiệp mới đến này chắc là điên thật rồi.

 

Cung Lệ Bình suýt phát điên: “Chủ nhiệm Quý, nếu hai đứa nó lo đi sắp xếp lại toàn bộ kho tài liệu, vậy sau này ai đi tìm tài liệu chúng tôi cần nữa?"

 

"Vậy thì bó tay thôi, cô muốn tìm gì thì tự tìm đi." Quý Lai Phượng nhẹ nhàng nói: “Thời gian của cô thì quý giá, còn thời gian của người khác thì không à? Tôi sẽ đề xuất với giám đốc xưởng và chủ tịch công đoàn, dành hẳn nửa năm để hai cô bé tập trung phân loại sắp xếp lại kho tài liệu. Trong nửa năm này, ai muốn tìm gì thì tự thân vận động, đừng quấy rầy hai người đang làm việc có ích cho nhà máy."

 

Cung Lệ Bình: “……” Bị nói đến á khẩu, không thể phản bác lại được lời nào. Rõ ràng bà ta định tạo áp lực công việc cho Khương Từ, khiến cô bận đến mức không có thời gian làm gì khác, kết quả lại biến thành tạo điều kiện cho cô được rảnh rỗi nửa năm?

 

Tôn Phi Phi không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển như vậy. Cô vào làm ở kho tài liệu thay cha đã ba tháng, mỗi ngày tìm tài liệu muốn nổ tung đầu, giờ được nghỉ ngơi nửa năm để sắp xếp lại đống hỗn độn này, sau đó công việc sẽ nhẹ nhàng hơn hẳn.

 

Cô lập tức gật đầu: “Dạ, chủ nhiệm Qúy, chúng cháu nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

 

 

“Chủ nhiệm Quý, hôm nay cảm ơn thím nhiều lắm.” Tan làm, Khương Từ cố ý đến công đoàn cảm ơn. Giám đốc nhà máy và chủ tịch công đoàn đều rất ủng hộ đề xuất của cô, khuyến khích cô chuyên tâm dọn dẹp lại kho tài liệu, nếu không có sự hỗ trợ của Quý Lai Phượng thì đâu có dễ dàng thế.

 

“Cảm ơn gì chứ, người trẻ có ý tưởng thì đương nhiên chúng tôi sẽ ủng hộ rồi.” Quý Lai Phượng cười, đánh giá cô gái trước mặt. Ông nội của cô bé là bí thư cũ của nhà máy cơ khí, biết bao nhiêu vị trí tốt mà không chọn, lại đòi vào kho tài liệu, rõ ràng là có mục đích riêng. “Cảm ơn quà cưới lần trước cháu gửi qua cho Cố Kiếm Sinh. Đợi đến khi cháu và Tiểu Xuyên kết hôn, thím sẽ chuẩn bị món quà thật lớn cho hai đứa.”

 

Khương Từ có chút ngại ngùng: “Thím ơi, cháu tan làm rồi, mai cháu sẽ đến kho lãnh giấy bút với dụng cụ, rồi bắt đầu làm việc luôn.”

 

“Được, các cháu là đang làm việc cho nhà máy, ai dám làm khó thì cứ đến tìm thím.”

 

Cô gái nhỏ đi rồi, Quý Lai Phượng cúi đầu nghĩ ngợi, rồi đi đến phòng lò hơi tìm chồng là Cố Kiếm Sinh, định cùng ông ấy tan ca về nhà.

Bình Luận (0)
Comment